Trời chạng vạng tối, hắn bỗng nhiên nói với Sở Vãn Ninh, “Rất nhanh cũng
đã qua ba năm.”
“Cái gì?”
Thấy phản ứng của y, trên mặt đế quân trẻ tuổi thoáng qua một tầng không
vui, “Xưng đế. Bổn tọa xưng đế, rất nhanh cũng đã ba năm.”
Đạp Tiên Quân vừa nói, vừa cố gắng tìm chút gợn sóng nhỏ bé trong ánh
mắt Sở Vãn Ninh, đáng tiếc kết quả làm người ta cảm thấy rất thất bại. Hắn
hơi nhăn mũi lại, có chút âm trầm lại có chút không cam lòng, nghĩ một lát,
hắn bỗng nhiên nói: “Ngươi theo bổn tọa, cũng đã ba năm.”
“…”
“Nhìn xem mùi vị nước mơ này không tệ lắm, bổn tọa mang ngươi xuống
núi một chút. Nhưng không thể đi xa, ở ngay trấn Vô Thường.”
Xe ngựa đã chuẩn bị, màn trúc gối mát chén trà quạt giấy đầy đủ mọi thứ.
Đứng ở trước cửa chính Tử Sinh Đỉnh rộng lớn sửa đổi nhiều lần, Đạp Tiên
Quân vuốt vòng vàng khảm phỉ thúy của con bạch mã, nghiêng mặt nhìn
Sở Vãn Ninh nói, “Nhìn có quen không? Đây là chiếc xe ngựa trước kia
ngươi vẫn thích ngồi khi ra ngoài, đi cũng không đáng ngại, không làm
ngươi bị ngã.”
Sở Vãn Ninh không biểu hiện ra bất kỳ vui sướng nào, y giống như từ trước
tới nay giẫm chân lên đệm màu vàng, hất màn trúc vào bên trong.
Người hầu trợn mắt há hốc mồm, quay đầu sợ hãi nhìn Đạp Tiên Đế Quân
đứng dưới trời chiều.
Người nam nhân này tính cách âm trầm, lạm sát vô tội không kể nguyên
nhân là chuyện thường, thật không biết Sở tông sư kia có lá gan ra sao, vậy
mà chẳng màn cấp bậc lễ nghĩa, dám cả gan bước lên xe ngựa trước cả đế
quân bệ hạ một bước.
Nhưng khiến người hầu cửa không nghĩ đến chính là, Đạp Tiên Quân tựa
như đối với chuyện này cũng không để ý, hắn thậm chí còn híp mắt, đầy
hứng thú cười cười, “Nhìn xem, người này vẫn tưởng mình là Ngọc Hành
trưởng lão đấy.”
Đang định theo lên xe, bỗng nhiên phía sau truyền tới âm thanh mềm mại
nhu mì của một nữ nhân.