HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2880

Rốt cuộc không đứng dậy nổi.
“Cầu người… Về đi mà…”
Ta có còn lại gì đâu?
Phụ thân. Mẫu thân. Ca ca. Bằng hữu.
Ngay cả Long Thành cũng nát.
Trở về đi.
Đừng mang đoạn xương cuối cùng của ta rời đi.
Sư tôn… Cầu xin người…
Nhưng mà Tiết Mông không biết, Sở Vãn Ninh đã chết.
Một người, được đặt trên thần đàn, bởi vì thực lực quá mức cường hãn, nên
lưng mang trọng trách nặng nề tới không có cách nào thở nổi.
Y nhìn ái nhân chợp mắt trong lòng.
Y tự tay xé rách băm thây ái nhân.
Y nhất định phải rút kiếm tương hướng cùng cố nhân.
Những việc này, chỉ một chuyện đã đủ khiến lòng rỗng tuếch, huống chi y
trải qua toàn bộ. Y rốt cuộc không quay đầu được.
—— ta cố hết sức để các ngươi sống.
Nên hiện tại, các ngươi có thể để ta ích kỷ một hồi, để ta bồi hắn cùng chết.
Sở Vãn Ninh rốt cuộc bước một chân vào Thời Không Sinh Tử Môn, từ
cực tuyết Côn Luân nghênh đón tảng sáng, tới nước lũ mãnh liệt nhân gian
rách nát.
Nơi đó, trời đất đều không còn màu sắc, nơi đất Cửu Châu chỉ còn lại một
người cuối cùng.
Sở Vãn Ninh bạch y phết đất, tới sau người kia, ôm chặt lấy hắn từ sau
lưng. Sau đó, nâng năm ngón tay thon dài, bao lại bàn tay đầy vết thương.
Đạp Tiên Quân kinh ngạc cực độ, bỗng dưng quay đầu lại: “Ngươi làm sao
——?!”
Sở Vãn Ninh cười, dưới hàng mi dài là đôi mắt phượng đen ôn nhu.
“Ta nói rồi.”
“…”
“Địa Ngục quá lạnh, ta tới tuẫn ngươi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.