HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2920

Sở Vãn Ninh nhịn cười, quay ngược đũa gõ lên đầu hắn: “Ngươi mới tính
tình trẻ con ấy.”
“Đúng mà.” Mặc Nhiên nói, “Tới lúc ấy hắn đuổi ta đi, ta lại không thể
không đi, ầy lệnh của chưởng môn, doạ chết người đấy.”
Sở Vãn Ninh lúc này thật sự không nhịn được, cười nhẹ thành tiếng:
“Ngươi đừng làm loạn. Sao hắn lại đuổi ngươi đi được. Rõ ràng là chính
chúng ta tự không muốn ở lại, ngươi đừng có đổ hết chuyện ăn vạ lên
người hắn.”
“Được rồi.” Mặc Nhiên gãi gãi đầu, nhếch miệng cười, má lúm đồng tiền
thật sâu, “Ân công ca ca nói gì cũng đúng.”
Sở Vãn Ninh nói: “Ăn cơm. Cơm nước xong chúng ta về nhà.”
Giờ bọn họ quy ẩn sâu trong Nam Bình Sơn. Từ khi hồn phách Mặc Nhiên
quay về thân thể, hai người vẫn luôn ở đó. Kỳ thật cũng không phải cố tình
tị thế, chỉ là cảm thấy nhân gian đã đi qua một nửa, lúc này vừa lúc đi
ngang qua đây, nên nghỉ ngơi lại luôn nơi thế ngoại đào nguyên này.
Hết thảy đúng là vừa êm đẹp.
Gắp một miếng thịt, Mặc Nhiên cong mắt đen, cười nói: “Thật ra quả thật
là do ta không đúng.”
“Hử?”
“Ta thật sự không muốn trở về.”
“Ngươi sợ hắn trách ngươi?”
“À không.” Mặc Nhiên cười xoa xoa mũi, “Ta sợ hắn gọi ta là sư nương
ấy.”
Sở Vãn Ninh: “… …”
Đôi mắt Mặc Nhiên thực ôn nhu, đen như mực, ánh sáng chảy xuôi mơ hồ
phát tím, nhưng những ánh tím đó thoạt nhìn cũng rất hòa thuận, hắn thở
dài nói: “Tự dưng có thêm một bái phận kỳ cục ghê.”
“Ăn cơm!”
Mặc Nhiên liền ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm, ngoan đến mức tựa hồ trên
đầu thò ra hai chiếc tai cún xù xù, mềm mại nghe lời rũ xuống dưới.
Có điều, trên thực tế Sở Vãn Ninh rất rõ, Mặc Nhiên cũng không phải
không muốn về Tử Sinh Đỉnh, kỳ thật hắn cũng được, mình cũng thế, Tiết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.