Y là thần mộc Viêm Đế, mà thần mộc Viêm Đế là cội nguồn của thực vật
trên thế gian.
Sau một trận chiến sinh tử, Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên quy ẩn ở Nam Bình
u cốc, những pháp thuật hung ác bạo ngược tạm thời chẳng dùng tới, nhưng
những ngày trôi qua hơi bình đạm không có gì lạ, Sở Vãn Ninh liền ngẫm
thử tới thuật triệu hoán Mộc Linh, tập trung nhóm tiểu yêu quái trong sơn
cốc lại dưới trướng.
“Nhìn qua thì cứ như có ý chiếm núi làm vua ấy.” Mặc Nhiên cười bình
luận, “Thiếu mỗi da hổ trải trên mặt đất nữa thôi.”
Nhưng Sở tiên quân chiếm núi làm vua mấy ngày nay rất nôn nóng, vì
trước đó mấy ngày Tiết Mông đã truyền âm tới cho họ, biệt nữu mà tỏ vẻ
trung thu năm nay muốn tới Nam Bình Sơn, quây quần bên họ.
Cách hai năm, quan hệ sư đồ của ba người đã bị thời gian mài mòn khiến
không còn xấu hổ như trước nữa, Sở Vãn Ninh đương nhiên muốn gặp lại
ái đồ ngày xưa lần nữa. Nên trước Trung Thu một tháng, y đã bắt đầu
nghiêm túc cân nhắc nên chuẩn bị những món gì chiêu đãi Tiết Tử Minh.
“Sư tôn đang viết gì thế?”
Trong ánh đèn đêm lay động, Mặc Nhiên ghé lại gần, ôm lấy Sở Vãn Ninh
từ sau lưng, cằm dựa lên vai y, đôi mắt đen như mực nhìn về phía giấy và
bút mực bày trên bàn.
Hắn vốn chỉ tùy tiện hỏi, chủ yếu là muốn dỗ ân công ca ca lên giường sớm
thôi. Với mấy thứ Sở Vãn Ninh viết kỳ thật hắn cũng không có nhiều hứng
thú.
Gia hỏa này còn có thể làm gì? Đơn giản thì lại ngẫm về mấy thứ cơ giáp
linh tinh của Dạ Du Thần, sau đó gửi bản vẽ cho Mã trang chủ Đào Bao
sơn trang, để người ta làm ra mấy thứ đồ giá rẻ ấy bán, cuối cùng còn thành
khẩn viết thêm “Lợi nhuận không cần đưa ta, gửi cả về Tử Sinh Đỉnh đi.”
Kết quả thứ làm ra tốn kém vượt xa giá bán, Mã trang chủ bị lỗ vốn, cầm
giấy tờ đuổi theo Tiết Tử Minh đòi tiền.
“Hửm? Hôm nay không phải bản vẽ?”
Sở Vãn Ninh thất thần đáp: “Lấy đâu ra ngày nào cũng có linh cảm chứ.”
Mặc Nhiên cọ cọ lên mặt y, hôn lên vành tai y một cái: “Sư tôn…”