HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2948

“… Ta yêu ngươi.”
Sở Vãn Ninh thấp giọng nói một câu, sau đó tựa hồ để Mặc Nhiên không
thấy mình quẫn bách đỏ mặt lên, y kéo người ta xuống, hai người lại hôn
nhau lần nữa.
Giống hệt những đêm trước kia, họ không ngừng lại ở một lần, có được sức
mạnh của Ma tộc nên thể lực của Mặc Nhiên tựa hồ càng tốt hơn, tuy rằng
trước kia hắn đã khỏe tới kỳ cục.
Họ dây dưa nóng bỏng trong Nam Bình u cốc, giường rung lên kêu kẽo kẹt.
(Ở đây thiếu mất cái đuôi xe rồi :'< Bạn nào có đuôi xe vừa khớp vui lòng
cho nhóm mình mượn chạy nốt đoạn đường cuối với, xin cảm ơn :'<)
“Vãn Ninh…” Trong cuồng nhiệt, khi Sở Vãn Ninh gần như thất thần nằm
trên giường, trước mắt rủ vài sợi tóc đen, y mơ hồ nghe thấy Mặc Nhiên ở
đằng sau gọi y, mang đầy tình yêu, dục vọng, lưu luyến si mê, ỷ lại.
Y muốn đáp, nhưng giọng trong một đêm đã rên rỉ vì triền miên mấy lần
mà khàn khàn, y không phát ra được âm thanh nữa.
Sở Vãn Ninh cứ nghiêng mặt như vậy, chìm sâu vào bữa tiệc ấm áp, một lát
sau, y thấy tay Mặc Nhiên thò tới, phủ lên tay mình.
Bên tai có tiếng hô hấp trầm thấp nóng rực, còn có thanh âm gợi cảm êm tai
nhất trên đời này.
Y nghe thấy Mặc Nhiên dán bên tai y, trịnh trọng lạ thường, tựa như mấy
năm tới thanh niên này sẽ nói thường xuyên, cũng tựa như phải nói cả đời
mới đủ.
Không, không phải tựa như.
Là nhất định.
Mặc Nhiên nói: “Vãn Ninh, ta yêu ngươi.”
Ta yêu ngươi.
Từ tảng sáng, cho tới khi hoàng hôn rủ xuống.
Mỗi ngày.
Cả đời.
Cả đời.
Đến tận tiệc đoàn viên Trung Thu…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.