HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 295

Nhỏ? Thế cái nào mới rộng?
Mặc Nhiên: “…”
Ta có câu này con mẹ hắn, không biết có nên nói ra không.
Sở Vãn Ninh: “…”
Câu Trần Thượng Cung gọi Tiết Mông và Sư Muội tới chọn tuỳ thích, nếu
thấy hợp, cứ lấy đi. Đến Mặc Nhiên, Câu Trần có vẻ rất hứng thú, đổi vài
vũ khí cho hắn, lại không quá thích.
“Phượng Minh Tiêu Vĩ.” Đưa tới binh khí thứ mười bốn, Câu Trần Thượng
Cung không nhụt chí, “Xem thử đi.”
Mặc Nhiên: “Ặc… Ta không hiểu âm luật.”
“Không sao, đánh bừa hai cái là được.”
Mặc Nhiên nghe lời nâng cổ cầm lên, đánh hai cái lên đàn cổ, ai ngờ dây
đàn rung lên không thể ngưng âm, thế mà hóa thành âm điệu bén nhọn.
Câu Trần Thượng Cung lập tức vứt Phượng Minh sang một bên, pháp chú
nâng đàn cổ về vị trí cũ, lại đổi thành một chiếc tỳ bà bích ngọc.
Mặc Nhiên: “… Thôi bỏ đi.” Hắn là một đại nam nhân, ngồi đánh tỳ bà tính
tang cái gì, loại chuyện này để các tiểu bạch kiểm ở Côn Luân Đạp Tuyết
Cung làm còn được.
Câu Trần Thượng Cung kiên trì nói: “Cứ thử đi.”
“… Được rồi.” Mặc Nhiên không lay chuyển được, chỉ đành chấp nhận làm
theo, nhưng tựa hồ hắn mang oán khí rất lớn, chưa đánh qua hai cái, thế mà
gảy đứt dây đàn.
Câu Trần Thượng Cung nhìn chằm chằm sợi dây đàn đứt kia một lúc, thật
lâu sau mới nói: “Ngươi biết dây đàn này làm bằng gì không?”
Mặc Nhiên nói: “… Ông sẽ không bắt ta đền đấy chứ?”
“Tóc trắng của thần nữ Vu Sơn.” Câu Trần Thượng Cung lẩm bẩm nói,
“Kiếm chém không đứt, lửa thiêu không cháy, là thổ linh tinh hoa. Thế mà
ngươi… Ngươi…”
Mặc Nhiên hoảng sợ quay đầu bảo: “Sư tôn! Ta không có tiền đền ông ta!”
Sở Vãn Ninh: “…”
Câu Trần Thượng Cung vuốt ve chậm rãi trên chiếc đàn đen kia, lầm bầm
lầu bầu: “Mộc khắc thổ, ngươi có thể phá hỏng thổ linh tinh hoa, chẳng lẽ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.