HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 2997

không biết kiếp nào là thật, kiếp nào đã rời xa, thống khổ cực độ cùng vui
thích cực độ va chạm, vỡ nát toàn bộ.
Thế giới của y trời đất cũng vỡ vụn thành tro tàn, tuyết như đã rơi, từng
mảnh vỡ đều là bóng dáng Mặc Nhiên—— Cười, khóc, lương thiện, điên
cuồng.
Y nhìn thấy thân ảnh của Đạp Tiên Quân chồng lên Mặc tông sư, trong biển
tuyết mênh mông không thấy bờ, cầm một chiếc dù giấy dầu, yên tĩnh nhìn
y. Hai con ngươi đen phát tím vừa có chính vừa có tà, tuyết càng rơi càng
lớn, cuối cùng không còn thấy rõ đế quân và tông sư, cuối trong biển tuyết
có một thân ảnh đang đứng như khi mới gặp gỡ, là thân ảnh gầy yếu của
thiếu niên Mặc Nhiên.
Thiếu niên kia hạ dù ngẩng đầu lên, mỉm cười mang theo một chút bi
thương: “Tiên quân, ta phải đi rồi… Người để ý ta đi… Được không…”
Một lần cuối cùng.
Người để ý ta đi.
Cho dù có tới bao nhiêu cái ta, sau trận chiến này, có lẽ đều sẽ phải vĩnh
biệt rồi.
Người để ý ta đi.
Cả đời này từ khi bắt đầu làm sư đồ, ta van xin người rất lâu, người vẫn
chẳng để ý tới ta. Đến cuối cùng, ta chỉ còn lại một cái xác tàn dây dưa với
người, người có thể đừng ghét bỏ ta điên cuồng lại vô tri không?
Người để ý ta đi.
Được không?
“Mặc Nhiên…” Gần như thất thần lo sợ không yên, tim Sở Vãn Ninh đập
loạn, đợi khi y hoàn hồn lại, y đã ôm lấy thân thể Đạp Tiên Quân, nghẹn
ngào.
“Mặc Nhiên…”
Đạp Tiên Quân hơi ngẩn ra, hắn không thể không ngơ ngẩn, vì kiếp trước
dù có là lần hoan ái triền miên hòa hoãn nhất, Sở Vãn Ninh cũng chưa từng
chủ động ôm lấy hắn.
Hắn phát ngốc một lát, bỗng nhiên hạ giọng mắng một câu, mạnh bạo đè
Sở Vãn Ninh dưới thân, nâng đôi chân thon dài của Sở Vãn Ninh đâm vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.