nháy mắt lạnh lẽo.
Không đúng!
Ở đây không đúng!
Hắn nhìn quanh một vòng, quả nhiên…
Một con quỷ không đầu ngồi trước sạp son phấn, tay sơn móng đỏ tươi
đang cầm lược, tự chải cái đầu chảy máu đầm đìa của mình để trên đùi, vừa
mềm nhẹ nói: “Lược xương thượng đẳng, khách quan mua một cái đi.”
Đúng là như thế!
Đúng là như thế! Phố xá sầm uất này, động tác từng người, lời của từng
người, thần thái mỗi người, đều như khi họ được Câu Trần Thượng Cung
dẫn tới hôm qua, giống nhau như đúc!
Mặc Nhiên chợt lui lại hai bước, đụng vào ngực Sở Vãn Ninh, hắn lập tức
ngẩng đầu, khàn giọng nói: “Sư tôn, đây là?”
Sở Vãn Ninh tựa hồ đã nghĩ tới chuyện này từ lâu, nhưng khi chính mắt xác
nhận, tim y vẫn như rơi xuống đáy, y giữ chặt Mặc Nhiên.
“Sao lại thế? ——- đây là gì? Ảo ảnh lừa người à?”
Sở Vãn Ninh lắc đầu, nhưng ngẫm một lát, bỗng nhiên chậm rãi nói: “Mặc
Nhiên, ngươi nghĩ thử xem, Kim Thành Trì nhiều dị thú sinh linh, trong
bọn có không ít, từng gặp Câu Trần Thượng Cung chân chính. Vậy, đối với
kẻ giả mạo này, vì sao họ không nhận ra?”
Trên mặt Mặc Nhiên không chút huyết sắc, có hơi sợ hãi: “Quả thật… là
thế.”
Sở Vãn Ninh nói: “Ta lại hỏi ngươi, nếu ngươi giả làm Câu Trần Thượng
Cung, trốn ở Kim Thành Trì, ngươi nên nói thể nào để người khác nghe lời
ngươi, làm chuyện ngươi muốn làm, tới chết không từ, giúp ngươi diễn
kịch?”
Mặc Nhiên nháy mắt hiểu ra.
Trân Lung Kỳ Cục!
Quân cờ đen trắng, thiên hạ quy tâm. Không ai rõ uy lực cấm thuật này hơn
hắn. Hắn thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra, nhưng nhìn thoáng qua ánh
mắt Sở Vãn Ninh, lại lập tức dừng lại.
Mình mới mười sáu tuổi, sao có thể dễ liên tưởng tới Tam Đại Cấm Thuật?