chỗ gần cũng nhìn không rõ ràng, cuối cùng trước mắt là một mảnh tinh
hồng, đưa tay lên cũng khó thấy năm ngón.
Sở Vãn Ninh nói: “Mặc Nhiên.”
Mặc Nhiên hiểu y rất rõ, thậm chí không cần Sở Vãn Ninh nói thêm, đã
nói: “Sư tôn, người đừng lo, ta ở đây.”
Sở Vãn Ninh cũng không định nói nhiều, hoặc là miệng quá ngốc, trầm
mặc trong chốc lát, chỉ nói: “Vạn sự cẩn thận.”
Trong máu loãng mơ hồ, Mặc Nhiên nhìn không thấy gương mặt trời có sập
xuống cũng không biến sắc kia, nhưng lại dễ dàng cảm thấy sự quan tâm
trong giọng sư tôn. Bình thường hắn cực hiếm khi có thể cảm thấy Sở Vãn
Ninh ấm áp, giờ chợt thấy lòng nóng lên, càng kéo chặt tay đối phương,
đáp: “Được.”
Hai người tựa sát lưng vào nhau, tuy không thấy được nhau, lại có thể cảm
thấy nhịp tim đối phương. Tình huống quỷ quyệt, Sở Vãn Ninh triệu hồi
Thiên Vấn ra, linh lực Mặc Nhiên cũng đã khôi phục, cũng triệu hồi Gặp
Quỷ theo.
Lúc hai người gọi thần võ ra không lâu, Mặc Nhiên bỗng nhiên nói: “Sư
tôn, người xem bên kia kìa!”
Sở Vãn Ninh nghiêng người, thấy lão giao nhân mới nhặt đá trước cửa
dược phòng, trên mặt đất chợt hiện lên hơn mấy chục vầng sáng lớn nhỏ
khác nhau. Hai người nắm tay cùng tới, đến gần mới phát hiện, những vầng
sáng đó chính là đá mà phụ bản đã để lại khi nãy.
Hơn mấy chục tảng đá này, được lão giao nhân xếp chỉnh chỉnh tề tề thành
ba hàng, mỗi viên đều tản ra ánh sáng nhu hòa.
Chậm rãi, trước mặt hòn đá, một bóng hình từ từ hiện lên, nhìn dáng vẻ thế
mà vẫn là giao nhân tóc bạc vừa rồi.
Mặc Nhiên thử hỏi: “Ngươi là người phương nào?”
Người này không đáp, nó nhìn Sở Vãn Ninh, lại nhìn Mặc Nhiên, sau đó
không tiếng động nâng tay lên, chỉ chỉ đá trên đất.
Mặc Nhiên hỏi: “Ngươi muốn bọn ta nhặt mấy cục đá này?”
Giao nhân tóc bậc gật gật đầu, sau đó vươn một ngón tay.
“Là… Ý là nhặt một hòn?”