HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 327

Giao nhân tóc bạc gật đầu, lại lắc đầu, chỉ Mặc Nhiên, lại chỉ Sở Vãn Ninh.
Mặc Nhiên đã hiểu: “Là mỗi người nhặt một hòn à?”
Lúc này giao nhân tóc bạc dùng sức gật đầu, sau đó bất động, mở to mắt,
nhìn hai người kia.
Mặc Nhiên hỏi: “Sư tôn, nghe nó không?”
“Cứ làm theo nó đi, dù sao tạm thời cũng không có cách nào khác.”
Nên hai người nhặt mỗi người một viên đá, ai ngờ đầu ngón tay mới chạm
vào đá, trước mắt đã hiện ánh sáng kỳ quái, thiên địa rung chuyển, năm vệt
sáng lóe lên. Chờ đến khi hết thảy yên lặng trở lại, máu đỏ nhìn không thấy
cuối bỗng nhiên biến mất.
Tập trung nhìn, họ thế mà bị truyền tống vào trong kho thần võ!
“Sư tôn!!”
“Sư tôn, A Nhiên!!”
Tiết Mông và Sư Muội cũng ở đây, nhìn thấy Sở Vãn Ninh, hai người vừa
mừng vừa sợ, vọt tới đây. Không ngờ hòn đá sáng lên kia thế mà cài chú
truyền tống, Sở Vãn Ninh vì đợt xoáy tròn khi nãy vẫn còn hơi buồn nôn, y
một tay đỡ trán, một tay vẫn nắm chặt tay Mặc Nhiên.
Trong hồ máu, Mặc Nhiên nắm lấy tay y, chưa từng chia lìa.
Thân phận Sở Vãn Ninh cho phép, rất ít có cơ duyên có thể được nắm tay
Mặc Nhiên, phần lớn thời gian, y đều chỉ có thể đứng cách đó không xa,
nhìn các đồ đệ thân mật gần gũi.
Bởi vậy, tay hiếm khi có được ấm áp, thế mà làm y sinh ra chút chú ý nhỏ
cẩn thận quý trọng…
“Sư Muội!”
Nhưng mà đối với y mà nói là ấm áp đáng trân quý, trong mắt người khác,
có lẽ nhẹ như giấy rách, có lẽ không đáng nhắc tới, càng có lẽ, ngay cả chú
ý cũng chưa từng chú ý.
Nháy mắt nhìn thấy Sư Muội, Mặc Nhiên tự nhiên buông lỏng tay ra.
Đầu ngón tay Sở Vãn Ninh khẽ giật, có chớp mắt như vậy, tựa hồ muốn giữ
chặt hắn.
Nhưng mà có lý do gì đâu.
Y đã không có dũng khí thích người khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.