HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 350

rồi.”
Một tiếng thở dài nhỏ tới khó phát hiện.
“Kỳ thật ta…”
Mặc Nhiên: “Gì cơ?”
“… Thôi.” Sở Vãn Ninh nói, “Không có gì.”
Nhích lại gần hắn, không phải cách quá gần, không chạm vào chuôi kiếm,
sau đó y vươn tay, nhẹ nhàng giữ lấy bả vai Mặc Nhiên.
Y nghe thấy Mặc Nhiên nói bên tai y: “Sư Muội, cảm ơn huynh đã tỉnh lại,
cảm ơn huynh từ mộng đẹp, vẫn nhớ tới ta.”
Sở Vãn Ninh rũ mi xuống, lông mi như cánh bướm nhẹ, sau đó y cười nhàn
nhạt: “Không cần cảm ơn.”
Dừng một chút, lại nói: “Mặc Nhiên.”
“Hả?”
Sở Vãn Ninh như vẫn còn trong mộng, ôm hắn, vuốt ve tóc hắn, khẽ than
thở: “Ngươi biết không, mộng quá đẹp, thường sẽ không phải sự thật?”
Y dứt lời, ôm cũng như chuồn chuồn lướt nước, nhát mắt lập tức rời đi.
Mặc Nhiên nâng mắt lên, hắn không phải không rõ ý của Sư Muội, chỉ biết
cái ôm nho nhỏ lúc này, là Sư Muội có lòng tốt, bố thí kẹo cho hắn.
Chua chua ngọt ngọt, cọ rát lưỡi, có hơi nhói.
Kiếm nháy mắt rút ra, máu bay tung tóe như hải đường bị cuồng phong thổi
qua.
Mặc Nhiên chỉ cảm thấy ngực đau nhói, nháy mắt cho rằng mình sẽ chết,
tất cả không cam lòng loạn lên trong lòng, bỗng buột miệng thốt ra: “Sư
Muội, kỳ thật ta vẫn luôn cực kỳ thích huynh. Huynh thì sao…”
Theo tiếng kiếm rơi xuống đất, dây liễu nháy mắt tản ra, thác nước chảy
trên vòm trời ngừng kêu gào, kho thần võ đột nhiên quay về yên tĩnh.
Ta vẫn luôn cực kỳ thích huynh.
Huynh thì sao…
Thân thể đã tới cực hạn, Mặc Nhiên cảm thấy trước mắt đột nhiên đen đi.
Nháy mắt ngã xuống, hắn được một đôi tay nhuộm đầy máu đỡ lấy, ngã vào
trong lòng Sư Muội. Không biết có phải ảo giác không, Mặc Nhiên thấy Sư

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.