HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 349

Mặt y đã vàng như giấy, lung lay sắp ngã, ngoại trừ vẫn còn thở, chẳng
khác gì người chết.
Trong nháy mắt kia, Mặc Nhiên cảm thấy không bằng mình chảy cạn máu
chết rồi, còn tốt hơn để y chịu cực khổ như vậy.
Tiếng nói trong cổ hắn rách nát thành vụn nhỏ: “Thực xin lỗi.”
Sở Vãn Ninh biết một tiếng thực xin lỗi này, cũng chẳng phải cho mình. Y
muốn giải thích, nhưng lại liếc thấy thanh kiếm màu xanh nhạt của Câu
Trần Thương Cung, đang đâm ngay vào ngực Mặc Nhiên, có lẽ linh lực
phát ra từ thanh kiếm này. Y lo lắng cho Mặc Nhiên bị hoảng sợ, bị thương
còn nặng hơn, nên vẫn làm trò “Sư Muội” của hắn, hỏi:
“Mặc Nhiên, ngươi có tin ta không?”
“Ta tin huynh.” Chưa từng do dự.
Sở Vãn Ninh nâng mi lên, nhìn hắn một cái, cầm chuôi kiếm, một kiếm này
tới gần mạch tim nhất, hơi vô ý sai lầm, Mặc Nhiên sẽ bỏ mạng.
“…” Sở Vãn Ninh tay có hơi run, nắm, lại không động.
Hốc mắt Mặc Nhiên vẫn đỏ, lại bỗng cười: “Sư Muội.”
“… Ân.”
Mặc Nhiên nói: “… Có phải ta sẽ chết không?”
“… Sẽ không.”
“Nếu ta chết, có thể… Có thể để ta ôm huynh một cái không?”
Lúc hắn nói những lời này rất cẩn thận, đôi mắt lộ ra ánh sáng ướt át. Lòng
Sở Vãn Ninh lập tức mềm mại.
Nhưng nghĩ tới trong mắt Mặc Nhiên là người khác, loại mềm mại này, lại
lập tức ngưng tụ thành băng.
Y bỗng cảm thấy mình như vai hề trên sân khấy không quan trọng, sau khi
biến mất tại cánh gà, không có ai chú ý tới y.
Một tiết mục động lòng người, y là kẻ thừa.
Lại có lẽ dùng được duy nhất, là vẻ mặt được vẽ xấu xí, nét mực vẽ miệng
cười toe toét, tạo cho người khác hỉ nộ ái ố, ái hận tình sầu.
Nực cười cỡ nào.
Mặc Nhiên không biết, hắn thấy đáy mắt Sở Vãn Ninh lập lòe, còn cho là
Sư Muội không muốn, lập tức nói, “Ôm một chút thôi. Một chút là được

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.