HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 348

“… !”
Sở Vãn Ninh thầm mắng một tiếng, đau tới nhíu mày.
Sư Muội đúng là thân thể bỏ đi!
Sở Vãn Ninh ngã lên đất, da thịt chạm đất nháy mắt bỏng lên, nhưng ấn
đường y nhíu chặt, lại theo thói quen cắn chặt môi, không hề kêu lên.
Biểu tình như vậy, trên mặt y sẽ có vẻ rất quật cường ngoan tuyệt, nhưng
đổi thành khuôn mặt ôn nhu kia của Sư Muội, vô duyên vô cớ sinh ra mấy
phần nhu nhược đáng thương.
Đúng là không thể so người với người.
“Sư Muội…”
Mặc Nhiên mở miệng, nước mắt lại chảy xuống.
Lòng như đao cắt. Tầm nhìn mờ mit mơ hồ, hắn thấy người kia thân thể
gầy yếu mỏng manh, người suy nhược như vậy, lại từng chút từng chút,
nắm lấy dây liễu, chậm rãi leo lên trên.
Tay bỏng rát đầy máu, liệt hỏa đốt cháy cốt nhục.
Nhiễm một mảnh đỏ tươi, nơi đi qua, đều loang lổ vết máu.
Mặc Nhiên nhắm mắt lại, giọng ngậm máu, từng chữ run lên, nức nở nói:
“Sư … Muội…”
Người kia thật sự cách rất gần, Mặc Nhiên nhìn thấy đau khổ trong mắt y
chợt lóe rồi biến mất, y tựa hồ cực kỳ đau đớn, giọng Mặc Nhiên đối với y
mà nói cũng là một loại tra tấn.
Nên người trước mắt, biểu tình tuy quật cường, nhưng ánh mắt kia, cơ hồ
có thể gọi cầu xin.
“Đừng gọi ta nữa.”
“…”
“Mặc Nhiên, ngươi chờ thêm một chút, ta ngay lập tức… Cứu người…
Đưa… Xuống…”
Cơ hồ chớp mắt giọng nói hạ xuống, đáy mắt y hiện ánh sáng cứng cỏi, như
lưỡi đao sắc bén ra khỏi vỏ, trên gương mặt ôn hòa kia, lại đẹp không nói
nên lời.
Y phục Sở Vãn Ninh nhăn nhúm, nhảy vọt lên đồng hồ nước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.