HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 353

Lời còn chưa dứt, đã bị Mặc Nhiên ôm chặt lấy.
Sư Muội không khỏi sửng sốt, nhưng vẫn ôn hòa vỗ vỗ bờ vai hắn: “Đệ sao
thế…”
“Thực xin lỗi, ta hại huynh chịu ấm ức lớn như vậy.”
Sư Muội mờ mịt nói: “Kỳ thật cũng chẳng là gì, ta chỉ mơ một giấc mà
thôi.”
Mặc Nhiên nói: “Nhưng đau cũng là thật mà!”
Sư Muội: “… Cái gì đau là thật?”
Đang lúc này, Tiết Mông cũng tỉnh, không biết cậu mơ thấy gì, lớn tiếng
gào: “Tên điên to gan! Thế mà dám coi thường ta!” Vừa bật dậy.
Sư Muội thấy cậu tinh, tới cạnh nói: “Thiếu chủ.”
“A… Sao lại là huynh? Huynh sao rồi?” Tiết Mông cho rằng mình vẫn còn
đang mơ.
Mặc Nhiên tâm tình rất tốt, thần sắc đối với Tiết Mông cũng thập phần nhu
hòa, cười kẻ lại chuyện với cậu, Tiết Mông lúc này mới bừng tỉnh hoàn hồn
lại.
“Hóa ra là mơ… Ta còn tưởng rằng…”
Tiết Mông vì che dấu sự xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, bỗng nhiên phát hiện Sở
Vãn Ninh luôn luôn lợi hại nhất vẫn còn đang hôn mê, chưa tỉnh lại, không
khỏi rất khiếp sợ.
“Sao sư tôn vẫn còn chưa tỉnh?”
Bọn họ tới gần, xem miệng vết thương của Sở Vãn Ninh. Vì Sở Vãn Ninh
trước khi ảo cảnh mở ra đã bị thương, dựa theo thiết kế của Câu Trần
Thượng Cung, chỉ có thể phục hồi vết thương trong ảo cảnh, nên bả vai Sở
Vãn Ninh vẫn thấm ra đầy máu, nhìn mà ghê người.
Mặc Nhiên thở dài, nói: “Chờ thêm lát nữa xem.”
Qua khoảng tầm một nén hương, Sở Vãn Ninh rốt cuộc mới tỉnh.
Y chậm rãi mở mắt phượng, ánh mắt lúc tỉnh lại không lạnh, nhưng lại phủ
một lớp tuyết trắng xóa. Thật lâu sau, y mới chuyển tròng mắt, ánh mắt
dừng lại trên người Mặc Nhiên.
Nhưng y tựa hồ cũng như Tiết Mông, trong nháy mắt vẫn chưa hoàn toàn
thanh tỉnh, y nhìn Mặc Nhiên, chậm rãi vươn tay, giọng nghẹn lại:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.