HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 355

Lời y còn chưa dứt, đã nghe Sở Vãn Ninh nhàn nhạt nói: “Chuyện này
cũng không có gì lạ. Có lẽ ảo cảnh Câu Trần đã xóa ký ức ngươi của người
rồi. Tóm lại, ta và Tiết Mông đều không cứu hắn, hắn nói là ngươi cứu,
chính là ngươi cứu.”
Sư Muội: “…”
“Nếu không thì sao, chẳng lẽ Câu Trần còn có cách, hoán đổi tâm linh của
người khác à?” Sở Vãn Ninh lạnh lùng nói.
Y cũng không muốn làm hỉ phục cho người khác, y vốn cũng muốn nói cho
Mặc Nhiên biết chân tướng, vốn cũng hy vọng Mặc Nhiên có thể cảm thấy
được, có thể hiểu người trong ảo cảnh không phải Sư Muội, mà là mình đổi
linh hồn với Sư Muội.
Nhưng mà Mặc Nhiên đã thông báo với Sư Muội, với Sở Vãn Ninh mà nói,
thật sự quá mức không chịu nổi.
Khi tỉnh lại, thấy đôi mắt đen của Mặc Nhiên tỏa sáng. Có một khắc như
vậy, Sở Vãn Ninh cảm thấy, có lẽ trong lòng Mặc Nhiên, cũng để ý mình
chút ít như vậy.
Hèn mọn chờ mong như vậy, cũng là quá lâu nay y, mới dám lặng yên lộ ra
chút ý niệm mềm yếu.
Nhưng mà có điều cũng chỉ là y tự mình đa tình mà thôi.
Máu y chảy, bị thương, Mặc Nhiên sẽ không biết cũng không cần biết.
Y không ngốc, tuy không nói, nhưng đã sớm có thể cảm thấy Mặc Nhiên có
bao nhiêu trân quý với người ôn nhu lại tốt đẹp kia. Lại nhìn mình thế nào,
đứng trong góc, như con rối gỗ mục.
Nhưng khi nghe thấy Mặc Nhiên chính miệng nói ra “Ta vẫn luôn thích
huynh”, Sở Vãn Ninh cảm thấy mình thua chật vật không chịu nổi, thất bại
thảm hại.
Cái ôm trong ảo cảnh kia, Mặc Nhiên thấy, là Sư Muội bố thí cho hắn.
Nhưng Mặc Nhiên vĩnh viễn không biết, cái ôm kia, kỳ thật chính là hắn,
bố thí cho một người đáng thương khác.
Sở Vãn Ninh chưa bao giờ cho rằng Mặc Nhiên sẽ thích mình, nên phần
tình cảm này, y cố gắng kiềm chế, không cưỡng cầu, không quấy rầy,
không khẽ chạm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.