HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 374

Quá nhiều chuyện phải lo, ánh nến Tàng Thư Các Hồng Liên Thủy Tạ
chiếu sáng cả ngày, đồng hồ nước đồng, thẻ tre phiền phức rơi đầy đất, sâu
trong đống sách, gương mặt Sở Vãn Ninh hiện vẻ mỏi mệt.
“Ngọc Hành, vai ngươi bị thương thế, đừng nóng lòng tìm kiếm nữa.” Tiết
Chính Ung cầm ly trà nóng, ngồi bên cạnh y lải nhải, “Tham Lang trưởng
lão am hiểu y thuật, ngươi rảnh, tìm hắn khám thử xem.”
“Không sao, đã bắt đầu khép miệng rồi.”
Tiết Chính Ung xì một tiếng: “Không được không được, ngươi nhìn xem
ngươi, từ lúc về sắc mặt vẫn luôn khó coi. Mười người thấy ngươi, chín
người đều nói ngươi nhìn qua như lúc nào cũng có thể ngất xỉu. Ta thấy
miệng vết thương kia có tà môn, không khéo có độc gì đó đấy, ngươi vẫn
nên để ý chút đi.”
Sở Vãn Ninh nâng mí mắt lên: “Ta như muốn ngất?” Y dừng một chút,
cười lạnh nói, “Ai nói?”
Tiết Chính Ung: “……”
“Ôi trời Ngọc Hành, ngươi đừng tự coi mình làm bằng sắt, coi người khác
như giấy chứ.”
Sở Vãn Ninh nói: “Ta tự hiểu rõ trong lòng.”
Tiết Chính Ung nhỏ giọng nói thầm một câu, nhìn khẩu hình như đang nói
“Ngươi cũng có khuyết điểm mà.” Cũng may Sở Vãn Ninh chuyên tâm đọc
sách, cũng không nhìn thấy động tác nhỏ của ông.
Lại lát sau, Tiết Chính Ung thấy đã muộn, vỗ vỗ mông đứng dậy, chuẩn bị
quay về bồi lão bà (vợ), trước khi đi còn không quên dặn Sở Vãn Ninh:
“Ngọc Hành, ngươi đi nghỉ sớm chút. Dáng vẻ ngươi để Mông nhi biết, nó
sẽ áy náy tới chết đấy.”
Sở Vãn Ninh căn bản không thèm nhìn ông.
Tiết Chính Ung chạm phải cái đinh lạnh, có hơi xấu hổ, gãi gãi đầu, đi mất.
Sở Vãn Ninh uống thuốc xong về trước án tìm đọc sách, đọc một lát có hơi
đau đầu, thái dương y, nhức rất nhỏ bé.
Có điều, loại nhức nhẹ này chỉ lướt qua giây lát, Sở Vãn Ninh thấy mình
mệt rồi, nên cũng không để ý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.