HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 375

Đêm khuya, y rốt cuộc hôn mê, nhíu mày kiếm ngủ mất. Một tay áo rộng
gối lên bên đống sách chất chồng, đầu gối còn để một quyển sách đơn giản
chưa xem, áo bào nhăn lại, như sóng nước.
Tối ấy, y mơ.
Cũng không giống giấc mơ bình thường, hình ảnh giấc mơ này chân thật rõ
ràng.
Y đứng trong Đan Tâm Điện Tử Sinh Đỉnh, nhưng Đan Tâm Điện này khác
với y biết, bày biện thay đổi nhiều, y không kịp nhìn kỹ, đại môn đã mở,
màn đỏ thẫm phất phơ.
Có người tới.
“Sư tôn.”
Người tới mặt mày anh tuấn, đôi mắt đen phát tím, tuy rằng đã là dáng vẻ
thanh niên trưởng thành, khóe miệng cong lên vẫn mang nét trẻ con ít ỏi.
“Mặc Nhiên?”
Sở Vãn Ninh đứng lên, định đi tới, lại phát hiện tay chân mình đeo xích sắt
chảy xuôi linh lực, trói lại, không thể cử động.
Sau khiếp sợ là lửa giận ngập trời, Sở Vãn Ninh khó tin trừng mắt nhìn
xích sắt trên tay chân một lát, gương mặt vặn vẹo, nghẹn không nói nên lời,
nửa ngày sau mới lạnh lùng ngẩng đầu nói: “Mặc Vi Vũ, ngươi làm phản à?
Tháo ra cho ta!”
Người tới lại như không nghe thấy y gào lên, trên mặt mang ý cười lười
biếng, má lúm đồng tiền thật sâu, đi tới, nắm cằm y.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.