Không còn án mắt rủ xuống nhu thuận, khoe mẽ lấy lòng khi xưa, ngược lại
hùng hổ, sắc lẹm uy hiếp.
Y thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở nóng cháy khi Mặc Nhiên hô
hấp, dồn dập trầm thấp. Nóng bỏng, thú dục như dung nham, muốn biến
huyết nhục xương cốt y thành tro tàn.
Sở Vãn Ninh giận xanh mặt, mấy lần muốn ho ra máu. Y không thể nào
tưởng tượng được mình thế mà sẽ bị Mặc Nhiên áp chế hoàn toàn không có
sức phản kháng, càng làm y khó có thể chấp nhận chính là y thế mà trong
nụ hôn điên cuồng ướt át cọ xát lại cảm thấy bụng dưới khô nóng, ngón tay
nhũn ra. Y nằm trong lòng hắn phát run, ngực Mặc Nhiên nóng như vậy,
như cách y phục cũng có thể làm y tan chảy, muốn nhấn chìm y, y muốn
giãy giụa, nhưng không có sức.
Lúc nụ hôn kết thúc chân Sở Vãn Ninh đã nhũn ra, Mặc Nhiên ôm lấy y,
nghiêng mặt qua, dán bên tai y. Hô hấp ướt nóng phả bên cổ y, thở hổn hển.
Sau đó y nghe thấy Mặc Nhiên nói: “Không phải ngươi muốn bàn điều kiện
với bổn tọa ư?”
Giọng Mặc Nhiên thực khàn, khàn tới Sở Vãn Ninh gần như cảm thấy xa
lạ.
Sở Vãn Ninh rũ mắt, nhìn hầu kết hắn lăn lộn, đang nhẫn nhịn, nhưng rất
nhanh không nhịn được hành động nuốt khan.
“Ngươi còn giá trị gì với bổn tọa nữa đâu, vậy ngươi dùng thứ còn lại tới
nói xem.”
Giọng Sở Vãn Ninh cũng nghẹn, không biết là vì dục vọng hay phẫn nộ, y
thấp giọng nói: “Cái gì…”
Mặc Nhiên ép y lên tường, bỗng nhiên vươn tay, đột nhiên đè lên vách
tường, hung hăng giữ lấy một cánh tay Sở Vãn Ninh bị xích sắt trói lại.
Hắn mang ác ý, suồng sã cúi đầu ngậm lấy thính tai y.
Sở Vãn Ninh nháy mắt run rẩy kịch liệt, một loại ý nghĩ đáng sợ tràn ra
xương tủy tiến lên làn da.
Giọng Mặc Nhiên trầm thấp, hô hấp thực vẩn đục, thực dồn dập.
“Ngươi để ta làm ngươi một lần, ta lập tức đáp ứng yêu cầu của ngươi.”