HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 373

Tựa như ban đầu họ lên Húc Ánh Phong, cũng không biết, sau khi ở
“Tưởng đường khó đi” này, cất giấu chuyện xưa huyết nhục mơ hồ thế nào.
Mặc Nhiên nhìn không trung, phía trên trời xanh, ưng trắng cô đơn bay
qua.
Hắn bỗng nhiên nghĩ: Kiếp trước, Vọng Nguyệt cho hắn Mạch đao, Mạch
đao kia uy lực cường đại, nhưng đời này, Mạch đao hắn thấy chỉ là đồ giả,
thanh đao chân chính thuộc về hắn kiếp trước, có lẽ đã bị phá hủy trong
Trích Tâm Liễu, cuộc đời này không còn cơ hội nhìn thấy.
Một lát sau, hắn lại bỗng nhớ tới.
Năm đó, hắn tới Kim Thành trì cầu kiếm.
Một ngày kia, Vọng Nguyệt ngoi lên mặt hồ, đôi mắt vàng ôn hòa thân
thiện nhìn hắn, sau đó nói với hắn.
——
“Sườn núi hoa mai đang nở rộ, ngươi có thể hái một nhành, tặng cho ta
không?”
Mặc Nhiên nhắm mắt lại, cánh tay nhẹ nhàng che khuất đôi mắt.
Kiếp trước không biết chuyện dưới hồ, thế mà cho rằng, yêu cầu của Vọng
Nguyệt, cũng hỉ là phàn dung phụ nhã…
Quay về Tử Sinh Đỉnh, đã qua nhiều ngày.
Vai Sở Vãn Ninh bị thương lợi hại, ba thiếu niên tinh thần và thể xác cũng
đều mệt mỏi, vì thế nghỉ ngơi trong đại thành rất nhiều ngày, lúc này mới
gượng dậy về Thục.
Tiết Mông không có kể chuyện cầu kiếm với Tiết Chính Ung và Vương
phu nhân, cao ngạo như cậu, cho dù cha mẹ thất vọng, vẫn khuyên giải an
ủi, nói với cậu như rắc muối lên vết thuơng. Sở Vãn Ninh thu vào trong
mắt, trong lòng cũng không đành, vì thế suốt ngày vùi đầu vào sách cuốn,
hy vọng có thể tìm được cách khác giúp Tiết Mông lấy được thần võ. Hoặc
là, thế gian còn tồn tại cách khác, có thể khiến phàm nhân địch lại thần binh
lợi khí nổi không?
Trừ lần đó ra, cái Câu Trần giả kia, đến tột cùng là ai, bản tôn hắn hiện giờ
ở đâu? Trước khi “Cờ trắng” của Câu Trần giả tự bạo, theo như côi cuối
cùng, là có thâm ý gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.