HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 380

gương mặt thiếu niên còn chưa hết nét trẻ con.
“…… Ừ, ta trong mơ…… Lại đánh người.” Rốt cuộc tỉnh táo lại, Sở Vãn
Ninh ngưng một lát, sửa lại biểu tình, dùng ngón tay thon dài còn run nhè,
làm như thật đoan chính chỉnh vạt áo, đè nặng nóng bức cùng bất an chưa
tan, nói.
Mặc Nhiên xoa xoa gương mặt hãy còn phiếm hồng, nhè nhẹ hít khí: “Sư
tôn gặp ác mộng gì? Xuống tay tàn nhẫn đến như vậy……”
Khuôn mặt Sở Vãn Ninh hiện lên một tia xấu hổ, mím môi, nghiêng nửa
dung nhan tuấn mỹ đi, cao lãnh không nói lời nào.
Trên mặt y không hề có gợn sóng, nội tâm lại hãi lãng kinh đào, hắn cảm
thấy tự tôn mình vỡ vụn rất nhanh: Mình thế mà mơ hoang đường thế, ô
ngôn uế ngữ như vậy, không biết xấu hổ, quả thực uổng người làm thầy.
Càng làm y hỏng mất chính là, thân thể y thế mà không biết cố gắng trong
cảnh mơ khuất nhục ấy, có phản ứng…
May là y phục rộng lại phiêu dật, người khác không thể nhận ra.
Nhưng Sở Vãn Ninh vẫn đỡ trán, mặt y đen như đít nồi.
Y đương nhiên không thể túm Mặc Nhiên trút giận vì giấc mơ, nhưng vẫn
có thể đuổi kẻ trước mắt này ra khỏi cửa. Nên nghiêng mặt, giọng ác thanh
ác khí nói: “Hơn nửa đêm, tự tiện vào phòng ngủ của ta, ngươi coi Hồng
Liên Thủy Tạ là nhà ngươi? Ngươi tưởng ngươi mới là Ngọc Hành trưởng
lão?”
“…”
Đầu tiên không hiểu nổi ăn một phát tái, lại bị giáo huấn đổ lên đầu, Mặc
Nhiên có hơi ấm ức, nhỏ giọng lầm bầm nói, “Lại phát giận gì nữa chứ…”
Mày kiếm Sở Vãn Ninh giận dữ dựng lên: “Ta không phát giận, ta muốn
ngủ, ngươi ra ngoài cho ta!”
Mặc Nhiên nói: “Nhưng mà sư tôn, giờ đã là giờ thìn rồi.”
Sở Vãn Ninh: “…”
“Nếu không phải bọn ta chờ ở Thiện Ác Đài bao lâu cũng không thấy sư
tôn, ta cũng không dám tự tiện tới Hồng Liên Thủy Tạ tìm người đâu.”
Sở Vãn Ninh: “… … …”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.