HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 394

Nhưng mà, Mặc Nhiên phối với Đan Tâm Điện này, vẫn khiến Sở Vãn
Ninh cảm thấy có chút nguy hiểm.
Thiếu niên kia không cảm giác chút nào, nhìn thấy y, mặt mày giãn ra,
nhếch miệng cười một tiếng: “Sư tôn, người trở về rồi.”
“… Ừm.”
“Tìm bá phụ sao? Ông ấy đến chỗ bá mẫu, thân thể bá mẫu không thoải
mái, ông ấy trông coi không đi được. Người có chuyện gì, ta nói lại cho
ông ấy.”
Sở Vãn Ninh nhấp môi, thản nhiên nói: “Không cần.”
Nói xong quay người muốn đi.
Mặc Nhiên lại gọi y: “Sư tôn đợi một chút.”
“Làm sao…”
Y vừa nói vừa quay đầu, lại không kịp chuẩn bị bị Mặc Nhiên duỗi tay ra
phủi đuôi lông mày đen nhánh.
Mặc Nhiên phủi phủi, không quá tự nhiên nói: “Người nhìn người kìa, trên
người đều là tuyết.”
Sở Vãn Ninh sửng sốt.
Kệ thiếu niên kia lẩm bẩm, giúp y phủi tuyết, lại lấy khăn trắng, lau mái tóc
còn ướt của y
Sở Vãn Ninh sợ lạnh, không thể cảm lạnh, nếu không rất dễ sinh bệnh.
Nhưng người này xưa nay vẫn không biết cách chăm sóc mình, kiếp trước,
sau khi Sở Vãn Ninh bị giam lỏng, thường xuyên thích ngồi ở trong viện
nhìn cá chép nô nức tấp nập, tuyết rơi cũng không biết.
Thế là động một chút lại cảm mạo phát sốt, sau khi phế bỏ linh hạch sư tôn
càng thêm suy yếu, một bệnh thường triền miên nằm giường hơn nửa
tháng, một liều lại một liều chén thuốc uống hết cũng chưa chắc tốt.
Cho nên Mặc Nhiên nhìn thấy lông mi vai y phủ tuyết, một nửa tan, một
nửa ngưng, vô thức muốn phủi đi cho y.
Nhưng mà tóc lau được một nửa, kịp phản ứng cử chỉ như thế tựa hồ quá
mức thân mật, bỗng nhiên ngẩng đầu, vừa vặn đối diện đôi mắt phượng của
Sở Vãn Ninh.
Sở Vãn Ninh đang lườm hắn: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.