HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 395

Mặc Nhiên ngượng ngùng thu tay lại: “A ha ha, đệ tử đi quá giới hạn, sư
tôn tự lau, tự lau.”
Hắn thì gấp rút, Sở Vãn Ninh ngược lại giải phiền.
Mộng dù sao cũng chỉ là mộng.
Tính nết đồ đệ vẫn luôn như xưa, cùng gia hỏa trong mộng tự xưng “Bổn
tọa” kia là hai người khác nhau.
Sở Vãn Ninh trầm mặc một hồi, nhận khăn tay của Mặc Nhiên, bỏ vào áo
choàng, đi đến cạnh lò sưởi, lau sạch tuyết tan trên tóc.
“Từ khi nào mà ngươi biết đi quá giới hạn rồi?” Ánh lửa chiếu đến gương
mặt Sở Vãn Ninh, y nghiêng đầu liếc mắt nói, ” Không phải vốn rất khác
người sao?”
Mặc Nhiên: “…”
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, Sở Vãn Ninh lau tóc xong, thờ ơ
thu khăn lại, rồi thản nhiên nhìn Mặc Nhiên.
“Có điều nói đi cũng phải nói lại, ngươi ở đây làm gì?”
Mặc Nhiên vội nói: “Không phải cuối năm rồi sao? Hồ sơ tích một năm cần
chỉnh lý, con đến giúp…”
Sở Vãn Ninh chen ngang hắn: “Ta biết hồ sơ một năm cần chỉnh lý, nhưng,
đây không phải chuyện của Sư Minh Tịnh sao? Tại sao ngươi lại làm?”
Mặc Nhiên: “…Trí nhớ sư tôn thật tốt.”
Sở Vãn Ninh đối với chuyện a dua này không dao động: “Hắn ở đâu?”
“Sáng nay huynh ấy nói hơi đau đầu nhức óc, còn toàn thân mồ hôi trộm.”
Nhìn thấy ánh mắt của Sở Vãn Ninh, Mặc Nhiên nói, “Thật xin lỗi, sư tôn,
là ta khuyên huynh ấy nằm trên giường nghỉ ngơi. Người đừng trách huynh
ấy lười biếng.”
Che chở như vậy giống như một cây châm sắc nhọn, đâm vào lòng Sở Vãn
Ninh, Sở Vãn Ninh yên tĩnh một hồi, hỏi: “Hắn có ổn không?”
Mặc Nhiên thấy y không trách cứ, nhẹ nhàng thở ra: “Vừa rồi ta đã bưng
thuốc cho huynh ấy, thấy huynh ấy ngủ mới rời khỏi. Một chút phong hàn,
hai ba ngày sẽ khỏi. Đa tạ sư tôn quan tâm.”
“Ta quan tâm các ngươi làm gì, thuận miệng hỏi một chút mà thôi.”
Mặc Nhiên: “…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.