Nhưng chưa kịp vào nồi, đã bị Mặc Nhiên mất lý trí đổ hết xuống đất,
hoành thánh trắng bóc rơi rớt lăn trên đất.
Mặc Nhiên cũng không nhớ kỹ những hoành thánh kia gói dẹp hay là tròn,
là đẹp hay là xấu.
Chỉ nhớ rõ vẻ mặt Sở Vãn Ninh khi đó, không nói một lời nhìn mình,
gương mặt còn dính bột mì, nhìn qua lạ lẫm, có chút mờ mịt, thậm chí có
chút ngu ngốc…
Khi đó Mặc Nhiên cho là y sẽ nổi giận, nhưng Sở Vãn Ninh cuối cùng cũng
không nói gì, y chỉ cúi người, cúi đầu đem những hoành thánh dính đầy đất,
từng bước từng bước, yên lặng nhặt lên, đặt cùng một chỗ, sau đó, tự mình
vứt đi.
Khi ấy đó Sở Vãn Ninh, đến tột cùng là tâm tình thế nào?
Mặc Nhiên không biết, hắn chưa từng nghĩ, không muốn nghĩ, kỳ thật,
cũng không dám nghĩ.
Sủi cảo gói kỹ, được người tuyết nhỏ bưng đi phòng bếp đun sôi, Sở Vãn
Ninh dựa theo tập tục, nhét một tiền đồng vào bên trong, người ăn phải sẽ
có vận khí tốt.
Người tuyết rất mau nấu xong sủi cảo bưng về, trong khay mộc còn đặt
dấm liệu chua cay.
Tiết Mông nói: “Sư tôn ăn trước.”
Sở Vãn Ninh không từ chối, y kẹp một sủi cảo, đặt vào trong chén mình,
nhưng lại không ăn, mà là kẹp ba cái, theo thứ tự cho Tiết Mông, Mặc
Nhiên cùng Sư Muội.
“Tân xuân vui vẻ.” Sở Vãn Ninh thản nhiên nói.
Các đồ đệ sững sờ, lập tức đều nở nụ cười: “Sư tôn, tân xuân vui vẻ.”
Nhắc tới cũng thật sự khéo, chỉ là sủi cảo thứ nhất, Mặc Nhiên liền ‘băng’
một tiếng cắn được tiền đồng, hắn thực sự vội vàng không kịp chuẩn bị,
thiếu chút nữa vỡ nửa cái răng.
Sư Muội nhìn hắn một mặt nhe răng trợn mắt khổ sở, nở nụ cười: “A Nhiên
năm mới sẽ có vận khí tốt.”
Tiết Mông nói: “Hứ, vận khí cái cứt chó.”