HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 440

Dẫn đầu uống rượu đầu óc có chút không rõ ràng lắm, là Tiết Mông.
Cậu cầm tay Sở Vãn Ninh, kéo đến trước mắt nhìn kỹ. Nếu không phải cậu
đã có ba chén rượu vào trong bụng, có cho cậu mười lá gan cũng không
dám mạo phạm như vậy.
“Mệnh tuyến dài lại đứt quãng, thân thể không quá tốt.” Tiết Mông thì
thầm, “Dễ mắc bệnh.”
Mặc Nhiên cười ha ha nói: “Rất chuẩn.”
Sở Vãn Ninh trừng mắt hắn một cái.
“Ngón áp út thon dài, sư tôn người rất có vận phát tài.”
“Ba tuyến đồng nguyên, nhánh cuối cùng tình tuyến rơi vào trí tuyến,
nguyện ý vì tình hi sinh…” Tiết Mông sững sờ nhìn một hồi, bỗng nhiên
ngẩng đầu hỏi, “Thật hay giả?”
Mặt Sở Vãn Ninh đều xanh, cắn răng nói: “Tiết Tử Minh, ta thấy ngươi
chán sống rồi.”
Tiết Mông uống say không hay biết, chất phác cười một tiếng, tiếp tục xem,
sau đó nhắc tới: “A, còn có, tình tuyến có hình văn ngược, hơn nữa còn ở
dưới ngón áp út, sư tôn, ánh mắt nhìn người không chuẩn lắm. . .có lẽ là
một kẻ có mắt như mù…”
Sở Vãn Ninh rốt cuộc nhịn không được, phẫn nộ quất tay, phất tay áo muốn
đi.
Mặc Nhiên buồn cười muốn chết, ôm bụng vui vẻ nửa ngày, bỗng nhiên đối
diện ánh mắt lạnh lùng túc sát của Sở Vãn Ninh, cố gắng đình chỉ, xương
sườn co lại đến phát đau.
Sở Vãn Ninh cả giận nói: “Ngươi cười cái gì? Có gì buồn cười?”
Buồn bực muốn rời khỏi, ống tay áo lại bị Tiết Mông kéo lại. Ngay sau đó
Mặc Nhiên liền cười không nổi, Tiết Mông mơ mơ màng màng một tay kéo
Sở Vãn Ninh xuống, vùi đầu vào ngực Sở Vãn Ninh, tay ôm eo y, trán dựa
vào vạt áo sư tôn, cọ cọ vô cùng thân mật.
“Sư tôn…” Tiếng nói thiếu niên mềm nhũn, mang theo chút ý vị nũng nịu,
“Đừng đi mà, đến, lại uống một chén.”
Sở Vãn Ninh nhìn mà nghẹn họng.
“Tiết Tử Minh! ! Ngươi, ngươi quả thực hồ nháo, mau buông ta ra!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.