HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 453

Sở Vãn Ninh nhìn hắn một cái, đưa tay tháo ra, thản nhiên nói: “Để ta.”
“… Vâng.”
Lại lúng ta lúng túng bổ thêm một câu.
“Thật xin lỗi.”
“Không có gì.”
Mặc Nhiên đứng lên, do dự một hồi: “Sư tôn, ta phải đi chuẩn bị đồ đạc, rồi
đi ăn điểm tâm, sau đó sẽ xuất phát.”
“Ừm.”
“… Cùng đi ăn cơm không?” Phi! Nói xong hắn liền hận không thể cắn
lưỡi tự sát! Hồ đồ cái gì! Làm gì lại đi mời Sở Vãn Ninh?
Có lẽ là nhìn thấy sau khi Mặc Nhiên hỏi xong mặt lập tức hiển hiện hối
hận, Sở Vãn Ninh dừng chốc lát, nói: “Không cần. Ngươi đi đi.”
Mặc Nhiên sợ ở lâu với y, sẽ nói ra câu gì càng kinh thế giật mình hơn, vì
vậy nói: “Vậy ta trước, đi trước…”
Sở Vãn Ninh: “Được.”
Mặc Nhiên rời đi, mặt Sở Vãn Ninh không đổi ngồi dưới tàng cây một hồi,
sau đó vịn thân cây, chậm rãi đứng lên, lại bất động.
Chân của y bị Mặc Nhiên gối một đêm, đã mất tri giác, tê dại không đi
được.
Khó khăn đứng dưới tàng cây thật lâu, chờ huyết dịch tuần hoàn, Sở Vãn
Ninh mới kéo chân của mình, khập khiễng về phòng.
Quả nhiên ngồi dưới trời đông giá rét một đêm, dù cho có cây hải đường
che tuyết, cũng vẫn lạnh.
“Hắt xì!”
Y hắt hơi một cái, đuôi mắt lập tức ẩm ướt đỏ lên.
Lấy khăn che mũi lại, Sở Vãn Ninh nghĩ thầm, muốn chết…hình như…bị
phong hàn…
Ngọc Hành trưởng lão.
Có được ba thanh thần võ, đại tông sư đệ nhất mà các phái Tu Chân Giới
tranh đoạt. Thiên Vấn vừa ra tứ hải sợ hãi, bạch y giáng thế nhân gian.
Nhân vật lợi hại như vậy, có thể nói, y hẳn là người sở hữu vũ lực mạnh
nhất trong thế hệ này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.