HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 451

không thể nói cự tuyệt được.
Đại khái là mình cũng bị rượu trắng làm mê tâm tính.
Thời điểm này, Sở Vãn Ninh cảm thấy lồng ngực vừa chua xót, vừa ấm áp.
“Đã tới, ngồi xuống đi.” Cuối cùng, y lạnh nhạt nói, “Ta ngắm cùng
ngươi.”
Y ngửa đầu nhìn trời, vẻ mặt dường như nhạt nhẽo, nhưng mà ngón tay
trong tay áo vì hồi hộp mà âm thầm nắm lại. Y không dám nhìn người bên
cạnh quá gần, chỉ thấy pháo hoa phía chân trời, đêm dài đằng đẵng, hoa
rụng rực rỡ.
Sở Vãn Ninh nhẹ giọng hỏi: “Những ngày này, có tốt không?”
“Ừm.” Mặc Nhiên nói, ” Quen biết một tiểu sư đệ đặc biệt khả ái, trong
phong thư trước đó, cũng nói qua với sư tôn. Thương thế sư tôn thế nào?”
“Không đáng ngại. Ngươi đừng tự trách.”
Một đóa pháo hoa ầm ầm vỡ vụn, tán thành ngũ quang thập sắc huy hoàng.
Đêm đó đèn đuốc rực rỡ, tiếng pháo vang, trong hơi tuyết tràn ngập một
tầng mùi khói thuốc thật mỏng. Bọn hắn ngồi dưới tàng cây đón giao thừa,
Sở Vãn Ninh không thích nói chuyện, Mặc Nhiên tìm chuyện nói với y, sau
đó hơi mệt, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, Mặc Nhiên tỉnh lại, phát hiện mình vẫn dưới tàng cây,
gối lên đầu gối Sở Vãn Ninh, trên người còn choàng một kiện áo choàng
hỏa hồ mềm mại dày, áo choàng da lông mượt mà, thủ công tinh tế, chính
là y phục chống lạnh của Sở Vãn Ninh.
Mặc Nhiên giật mình, đưa mắt nhìn lên, nhìn thấy Sở Vãn Ninh dựa vào
thân cây ngủ, lông mi y rủ xuống, lông mi thon dài mềm mại theo hô hấp
mà có chút rung động, giống như hồ điệp trong gió.
Hôm qua bọn hắn cứ như vậy ngồi dưới tàng cây ngủ thiếp đi sao?
Không phải chứ.
Dựa theo tính nết của Sở Vãn Ninh, có mệt cũng sẽ trở lại trong phòng ngủ.
Làm sao lại nguyện ý tùy tiện nghỉ ngơi dưới tàng cây, còn áo lông trên
người mình…
Là y đắp cho mình sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.