Sư Muội ôn thanh nói: “Đừng nói mấy câu ngốc như chết đói không chết
đói nữa, ngươi đã về Tử Sinh Đỉnh, bái làm môn hạ của sư tôn, đệ chính là
sư đệ của ta, thuở nhỏ ta cũng không có ba mẹ, nếu đệ nguyện ý, coi ta là
người nhà. Đến, ăn cơm đi.”
“…”
“Hoành thánh này ta gói, đệ không nể mặt mũi sư tôn, cũng nên nể mặt mũi
của ta, đúng hay không?” Sư Muội hơi cong khóe miệng, múc một hoành
thánh óng ánh tròn đầy, đưa tới bên miệng Mặc Nhiên, “Nếm một miếng
đi.”
Hốc mắt Mặc Nhiên đỏ lên, con mắt mở to đầy hơi nước, nhìn người bên
giường, rốt cục mở miệng, tùy để thiếu niên ôn nhu đút đồ ăn cho.
Kỳ thật một bát hoành thánh đã lạnh thấu, cũng thấm quá mức, bỏ qua thời
điểm ăn ngon nhất.
Thế nhưng một khắc này, trong ánh nến, chính là chén đồ ăn này, cùng với
khuôn mặt phong hoa tuyệt đại, sóng mắt ôn nhu, trong phút chốc khắc họa
vào tâm. Khi còn sống sau khi chết, vĩnh viễn khó quên.
Có lẽ chính là bắt đầu từ buổi tối đó.
Hắn hận sư tôn càng ngày càng sâu, mà cũng từ ngày đó trở đi, hắn tin, Sư
Muội là người quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
Dù sao người đều tham luyến ấm áp.
Nhất là mùa đông lạnh thảm chó nhà có tang, nhìn thấy rải muối đều sẽ run
lẩy bẩy, sợ bông tuyết bay xuống, e ngại ngày đông giá rét sắp tới.
Đạp Tiên Quân nhìn phong cảnh, nhưng chỉ có hắn rõ ràng trong lòng.
Kỳ thật hắn thật sự, bất quá chỉ là một con chó hoang lưu lạc, chó hoang
luôn tìm kiếm nơi có thể cuộn mình dung thân, một nơi có thể được gọi là
“nhà”, nhưng hắn tìm mười lăm năm, cũng không tìm thấy.
Cho nên, hắn yêu hận trở nên rất đơn giản đến nực cười ——
Có người đánh hắn, hắn liền hận.
Có người cho hắn một bát canh thịt, hắn liền yêu.
Chỉ có chút tiền đồ như vậy mà thôi.