“A Nhiên, đệ đừng như vậy.”
“…”
“Tính tình sư tôn không tốt, quen rồi liền không sao. Đệ ăn chút gì đi.”
Mặc Nhiên bướng bỉnh giống mười con ngựa cũng kéo không được con lừa
bướng bỉnh.
“Không ăn, ta không đói bụng.”
“… Tốt xấu cũng nên lót dạ một chút, đệ không ăn, sư tôn biết sẽ ——” tức
giận còn không kịp nói ra miệng, Mặc Nhiên liền ngồi dậy, ánh mắt ngậm
hơi nước vừa uất ức vừa phẫn nộ, lông mi khẽ run.
“Tức giận? Người tức cái gì? Miệng mọc trên mặt ta, có ăn hay không có
liên quan gì tới người? Kỳ thật người căn bản không muốn tên đồ đệ như
ta, ta đói chết là tốt nhất, chết đói cũng cho sư tôn bớt lo, để cho lão nhân
gia y cao hứng.”
Sư Muội: “… …”
Không ngờ mình nói vậy lại chạm đến nỗi đau của Mặc Nhiên, hắn nhất
thời có chút mờ mịt luống cuống. Chỉ lăng lăng nhìn tiểu sư đệ trước mắt.
Hồi lâu sau đó, cảm xúc của Mặc Nhiên hơi hoãn, hắn cúi đầu xuống, tóc
dài rủ xuống bên mặt, che khuất khuôn mặt.
Mặc Nhiên nói: “… Thật xin lỗi.”
Sư Muội không thấy rõ mặt hắn, chỉ thấy bờ vai hắn ẩn nhẫn run rẩy, tay
nắm thành quyền, kinh mạch xanh nhạt hiện trên mu bàn tay.
Dù sao thiếu niên mười lăm tuổi vẫn quá ngây thơ, hắn nhịn một hồi, rốt
cục nhịn không được, ngồi cuộn tròn, ôm đầu gối vùi đầu khóc lớn. Âm
thanh vỡ vụn khàn khàn, đứt quãng, mang theo điên cuồng cùng mê võng,
thống khổ cùng bi thương.
Hắn tê tâm liệt phế khóc lớn, miệng nói đi nói lại, đều chỉ nói vài câu ——
“Ta chỉ muốn có nhà thôi mà… mười lăm năm, ta thật sự…thật sự chỉ
muốn có một ngôi nhà… Tại sao phải xem thường ta… Tại sao phải nhìn ta
như vậy… Các người vì sao, vì sao đều xem thường ta…”
Hắn khóc thật lâu, Sư Muội bồi hắn, ngồi thật lâu.
Chờ Mặc Nhiên khóc đủ rồi, Sư Muội đưa cho hắn một chiếc khăn tay
trắng noãn, lại bưng hoành thánh đã lạnh thấu.