HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 459

Mấy tháng này hắn cẩn thận suy nghĩ, sau đó hắn cảm thấy, hẳn là từ sau
lần hiểu lầm đó đi.
Đó là lần đầu tiên hắn bị Sở Vãn Ninh phạt đánh dây liễu, thiếu niên mười
lăm tuổi chồng chất vết thương trở lại phòng ngủ, một thân một mình cuộn
mình trên giường, cổ họng nghẹn ngào, đuôi mắt ẩm ướt đỏ. Vết thương
trên lưng là thứ nhai, làm hắn khổ sở nhất chính là vẻ mặt lạnh lẽo của sư
tôn, Thiên Vấn đánh xuống, giống như đánh một con chó nhà có tang, chưa
từng có nửa phần nhân từ nương tay.
Hắn hái trộm hải đường trong dược viên không sai, nhưng hắn không biết
gốc hải đường đó có bao nhiêu trân quý, cũng không biết Vương phu nhân
bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, chờ đợi năm năm, mới trông được một đóa nở
rộ.
Hắn chỉ biết, đêm trăng ngày đó hắn trở về, nhìn thấy đầu cành một tầng
trắng muốt.
Cánh hoa thanh lãnh, mùi thơm u nhạt.
Hắn ngửa đầu thưởng thức một lát, nhớ tới sư tôn của mình. Trong nháy
mắt đó, chẳng biết tại sao trong lòng tuôn ra một cỗ rung động khó hiểu,
ngón tay không nhịn được có chút nóng lên. Chưa kịp phản ứng, hắn đã cẩn
cẩn thận thận bẻ đóa hoa, động tác nhu hòa, sợ đụng rơi dù là một giọt
sương trên cánh.
Nhìn thấu qua lông mi nồng sâu, hắn nhìn hải đường dưới ánh trăng còn
mang thanh lộ đêm khuya, hắn không biết, một khắc này, hắn lưu cho Sở
Vãn Ninh ôn nhu cùng yêu thích thuần túy như thế, sau mười năm, hai
mươi năm, cho đến chết, đều sẽ không còn nữa.
Hoa còn chưa tặng cho sư tôn, liền bị Tiết Mông đúng lúc đến thay mẫu
thân hái thuốc bắt gặp.
Thiếu chủ nộ khí tận trời đưa hắn đến trước mặt sư tôn, Sở Vãn Ninh gấp
cuốn sách, nghe vậy ánh mắt băng lãnh sắc bén, liếc qua mặt Mặc Nhiên,
hỏi hắn muốn biện bạch gì.
Mặc Nhiên nói: “Ta hái hoa, là muốn tặng cho….”
Trong tay hắn còn cầm đóa hải đường xuân thụy, ngưng nước sương, thanh
lãnh kiều mị khó nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.