HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 457

Sau một lúc lâu, hắn yên lặng nói: “Sư Muội, huynh đối ta thật rất quan
trọng.”
“Ừm. Ta biết, đệ đối ta cũng thế.”
Mặc Nhiên còn nói: “Huynh biết không? Trước kia ta gặp một cơn ác
mộng, trong mộng huynh…huynh không có ở đây, ta rất khó chịu.”
Sư Muội cười: “Ngươi thật sự rất ngốc.”
Mặc Nhiên: “… Ta sẽ bảo vệ huynh thật tốt.”
“Được, vậy cám ơn sư đệ tốt của ta.”
Trong lòng Mặc Nhiên hơi động, nhịn không được nói: “Ta…”
Sư Muội ôn nhu hỏi: “Đệ còn muốn nói điều gì?”
Âm thanh sóng nước vang rõ như vậy, thuyền bè xóc nảy. Sư Muội an tĩnh
nhìn hắn, tựa hồ đang chờ hắn nói ra câu cuối cùng.
Nhưng Mặc Nhiên nhắm mắt lại: “Không có gì. Trong đêm lạnh, huynh
vào trong khoang thuyền ngủ đi.”
“…” Sư Muội yên tĩnh một hồi, hỏi, “Vậy còn đệ?”
Mặc Nhiên có đôi khi thật ngốc đầu ngốc não: “Ta…ngắm sao, hóng gió.”
Sư Muội không có động tĩnh, một lát sau, cười: “Được, vậy ta đi đây. Đệ
sớm đi nghỉ ngơi.”
Xoay người đi.
Mái chèo chèo trong biển, trời cao mây rộng.
Kẻ nằm trên boong thuyền toàn vẹn không biết mình đã bỏ qua cái gì, kỳ
thật hắn căn bản có chút không quan tâm, một mực nỗ lực khai quật tình
cảm chân thực sâu trong nội tâm mình, hắn suy nghĩ thật lâu, vì thực sự quá
thiếu căn gân, ngày càng trống rỗng, hắn vẫn không nghĩ ra nguyên cớ.
Hắn và Sư Muội sớm chiều ở chung, tình cảm sâu nặng, Mặc Nhiên vốn
cho rằng lúc hai người một mình, mình sẽ vội vã không nhịn nổi muốn thổ
lộ với Sư Muội, nhưng thuyền đến đầu cầu, lại phát hiện không phải như
thế. Mình quá vụng về, giờ tùy tiện bày tỏ tâm ý với Sư Muội, khẳng định
sẽ doạ đối phương, cho không doạ, cũng nói không được tình cảm này.
Giữa Sư Muội, hắn càng quen thuộc mông lung mập mờ như vậy. Có khi
lòng mang ý niệm, nhìn như lơ đãng nắm tay đối phương, trong ngực ôn
nhu tựa như mật đường tràn ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.