HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 484

không khỏi cười nghiêng ngả, “Đại sư huynh quả nhiên danh bất hư truyền,
ha ha ha ha.”
Sở Vãn Ninh không nói, y từ câu “Luận không thoải mái, liền đánh” Diệp
Vong Tích nói, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Đợi Diệp Vong Tích về phòng băng bó vết thương, Sở Vãn Ninh mới nói:
“Mặc Nhiên.”
Mặc Nhiên vỗ đầu y: “Gọi sư huynh.”
“…” Sở Vãn Ninh nói, ” Đại sư huynh hắn nói, là Mai Hàm Tuyết hả?”
Mặc Nhiên cười nói: “Ta cũng đoán vậy.”
Sở Vãn Ninh lại không nói, thoáng nghĩ ngợi.
Bỗng nghĩ thông suốt cái gì, bỗng nhiên mở to hai mắt: “Vị Diệp Vong
Tích này, không phải là bị —— “
“Xuỵt! Im lặng!” Mặc Nhiên đặt ngón tay bên môi, ngừng lời nói của y lại,
sau đó ngồi xổm, bảo trì cân bằng với Sở Vãn Ninh, cười nói, “Ngươi còn
nhỏ tuổi, nghĩ cái gì thế?”
“… Trước sớm nghe nói Mai Hàm Tuyết này…đặc biệt không đáng tin cậy,
chuyện hoang đường gì cũng làm, không nghĩ tới đệ tử Nho Phong Môn mà
hắn cũng dám…”
Mặc Nhiên tùy ý cười nói: “Ha ha ha, hắn thật sự không đáng tin cậy.
Nhưng chuyện người khác chúng ta bớt can thiệp vào. Nào, sư huynh tiếp
tục buộc tóc cho ngươi. Trước đó ở phố tây nhìn thấy phát quan rất đẹp,
cũng không đắt nên đã mua, ta đeo lên cho ngươi xem xem.”
Tựa như Mặc Nhiên không thích tính cách của Sở Vãn Ninh, Sở Vãn Ninh
cũng đối với Mặc Nhiên yêu thích cũng không dám lấy lòng.
Sở Vãn Ninh nhìn phát khấu màu vàng tỏa sáng lung linh lan bướm phù
hoa, rơi vào trầm mặc: “… Ngươi thật sự cho ta?”
“Đúng vậy. Trẻ con phải dùng màu vàng màu đỏ, ngươi xem, thật hoạt
bát.”
Sở Vãn Ninh: “……”
Thực sự rất không tình nguyện, nhưng nghĩ kỹ lại, đây hình như là lần đầu
tiên Mặc Nhiên tặng đồ cho mình, liền ngậm miệng không nói, trầm mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.