“… Ta biết chút pháp thuật.” Trong lòng Mặc Nhiên biết nói nhiều tất nói
hớ, thấy những người này không có ác ý, liền kéo Sở Vãn Ninh ra nói,
“Đây là đệ đệ ta, chúng ta đi ngang qua nơi này, không đi được nữa, muốn
nghỉ ngơi một chút.”
Những người trong đội kỵ binh thấy Sở Vãn Ninh, tựa hồ có chút sửng
sốt, có hai người nhỏ giọng châu đầu ghé tai.
Mặc Nhiên cảnh giác nói: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Thanh niên đứng đầu nói, “Nghiêm chỉnh mà nói. Các
ngươi muốn nghỉ thì đến trong thành nghỉ đi. Đừng thấy nơi này dưới mắt
không có quái vật, nếu đến tối, khắp nơi đều là quỷ, ban ngày dưỡng phụ
Tiểu Mãn ra ngoài tìm ăn, kết quả hôm qua mưa to, chưa kịp trở về trước
trời tối, ngươi xem chẳng phải…” Hắn thở dài, không nói tiếp.
Thì ra Tiểu Mãn chính là thiếu niên khóc ròng ròng kia, người chết dưới
cây chính là dưỡng phụ hắn. Trong loạn thế luôn có chuyện phát sinh như
vậy, trong một nhà có người ra ngoài tìm đồ ăn, buổi sáng người còn tốt
lành ra ngoài, đến tối không có trở về.
Tuy biết đây là chuyện đã phát sinh hai trăm năm trước, nhưng thiếu niên
kia khóc tê tâm liệt phế, khóc muốn ra máu, Mặc Nhiên nhìn, trong ngực
vẫn nhịn không được nổi lên chút chua chát.
Nhưng mà chút chua chát qua đi, đột nhiên dâng lên một trận kinh hãi.
Kiếp trước giết người không thấy máu, vì sao dần dần mềm lòng đến nước
nàu?
Lúc này kéo Sở Vãn Ninh, nói cáo biệt thanh niên cưỡi ngựa kia.
Người đứng đầu nói: “Các ngươi đến thành Lâm An, tìm một chỗ ở lại.
Phải lập tức dời toàn thành Lâm An đến Phổ Đà, nơi đó linh khí dồi dào,
tạm chưa bị quỷ khí xâm nhập. Một mình các ngươi , không bằng đi cùng
chúng ta.”
“Toàn thành dời đi?”
“Đúng vậy.” Người kia nói đến đây, ánh mắt sáng rực, khuôn mặt giống
như đang phát tán ra quang huy, “May mà Sở công tử có mưu kế hay, toàn
thành già nhỏ đều có thể nhặt về cái mạng. Không nói nữa, không nói nữa,