HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 490

trước trời tối chúng ta tìm một vòng ngoại ô, xem còn ai may mắn có thể
đưa về thành không —— ai, Tiểu Mãn, đi thôi, đi thôi.”
Hắn gọi Tiểu Mãn, nhưng Tiểu Mãn vẫn ôm thi thể dưỡng phụ rơi lệ,
không quay đầu lại.
Mặc Nhiên thở dài, kéo Sở Vãn Ninh, thấp giọng nói: “Đi thôi. Chúng ta
vào thành trước đi.”
Sở Vãn Ninh gật đầu, bỗng nhiên hỏi: “Ngươi nói bọn họ muốn dời toàn
thành đi, rốt cuộc thành công hay không thành công?”
Mặc Nhiên kéo tay nhỏ non nớt hơi lạnh của y nói: “Ngươi muốn nghe nói
thật, hay là nói dối?”
“Tất nhiên nghe nói thật.”
“Tiểu hài tử vẫn nên nghe nói dối thì tốt hơn.”
Sở Vãn Ninh nhân tiện nói: “Bọn họ không thành công.”
“Đúng.” Mặc Nhiên nói, “Ngươi xem, chính ngươi còn biết nói thật là gì,
còn cố tình hỏi lại, giống như hỏi ta lần nữa, kết cục có thể thay đổi ấy.”
Sở Vãn Ninh không để ý tới hắn, tiếp tục hỏi: “Ngươi biết vì sao bọn họ
không thành công không?”
“Ngươi xem ngươi lại hỏi ta, ta không phải lão yêu tinh sống hai trăm năm,
ta làm sao rõ chứ.”
Sở Vãn Ninh không lên tiếng, một lát sau mới u ám nói: “Hai trăm năm
trước người thành Lâm An gần như chết hết.”
Mặc Nhiên: “…”
Sở Vãn Ninh nói: “Không có mấy ai chạy thoát.”
“Không phải chứ, sư đệ à, tuổi ngươi còn nhỏ, sao biết tất cả vậy?”
Sở Vãn Ninh lườm hắn một cái: “Ngọc Hành trưởng lão đã giảng sử xưa
không chỉ một lần, ngươi lên lớp không nghe, ngược lại còn hỏi ta vì sao rõ
ràng như vậy, thật đáng hận.”
Mặc Nhiên có chút im lặng, thầm nghĩ ta thất thần trên lớp của sư tôn ta, y
cũng không có mắng ta, ngươi mắng ta làm cái gì, nhưng ngẫm lại không
cùng nhóc con chấp nhặt, tùy nó vui vẻ là được rồi.
Hai người vừa nói vừa đi, bất tri bất giác đã vượt qua cửa thành, đi tới chủ
thành Lâm An. Toà cổ thành đứng sững bên sông Tiền Đường đã vườn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.