Cuối cùng hai người đành phải chọn ngủ lại ở hành lang. Đệm chăn khẳng
định không có, Mặc Nhiên hỏi thủ vệ yêu cầu ít rơm rạ, rải nhẹ nhàng dưới
đất, ôm Sở Vãn Ninh đến.
“Hôm nay ngươi phải chịu uất ức ngủ ở đây rồi.”
Sở Vãn Ninh nói: “Rất tốt rồi.”
“Thật sao?” Mặc Nhiên cười lên, “Ta cũng cảm thấy như vậy.”
Hắn ngã vào bên người Sở Vãn Ninh, duỗi lưng một cái, sau đó gối cánh
tay sau đầu, nhìn đỉnh lang vũ mộc thoán rõ ràng.
“Sư đệ, ngươi xem những người chim kia tạo mộng bản không tệ, tuy nói
mộng cảnh này lấy ký ức của người may mắn còn sống làm nền tảng,
nhưng mà có thể thay đổi mộc văn rõ ràng như vậy, cũng khó làm được.”
Sở Vãn Ninh nói: “Dù sao Vũ Dân cũng là bán tiên, dù pháp lực không đạt
tới đỉnh cao, nhưng luôn có bản lĩnh mà phàm nhân không thể bằng.”
“Cũng đúng.” Mặc Nhiên trừng mắt nhìn, trở mình, nhìn Sở Vãn Ninh, “Ta
không ngủ được.”
“…” Sở Vãn Ninh liếc mắt nhìn hắn, “Vậy ta kể chuyện dỗ ngươi.”
Y vốn nói đùa một câu trào phúng, ai ngờ da mặt Mặc Nhiên thế mà dày
muốn chết, cười nói: “Được lắm được lắm. Sư đệ kể chuyện của Thất tiên
nữ cùng Đổng Vĩnh đi.”
Sở Vãn Ninh không ngờ hắn làm thật, sững sờ, sau đó hậm hực mà dời mặt
đi chỗ khác: “Ngươi nghĩ rất đẹp. Lớn như vậy, cũng không ngại mất mặt.”
Mặc Nhiên cười nói: “Vậy ngươi xem xem, kỳ thật người mà, không có
được đồ sẽ một mực nhớ thương, tuổi tác không quan hệ nhiều lắm. Lúc
nhỏ không ai kể chuyện dỗ ta, ta luôn muốn, muốn, muốn có người có thể
dỗ ta liền tốt rồi. Về sau người này không xuất hiện, ta cũng trưởng thành,
không muốn nữa. Nhưng trong lòng vẫn lo nghĩ.”
Sở Vãn Ninh: “…”
“Khi ngươi còn bé cũng không có ai kể chuyện cho ngươi à?”
“Ừm.”
“Ha ha, cho nên kỳ thật ngươi cũng không biết kể chuyện Đổng Vĩnh cùng
Thất tiên nữ thế nào, đúng không?”
Sở Vãn Ninh: “…… Loại văn lả lướt, nói có gì tốt.”