cười nói, “Lấy được rồi, đừng ném đi nữa.”
Tiểu gia hỏa ngây thơ hiểu hiểu gật đầu.
Mặc Nhiên thấy nó khắp người lộn xộn, nghĩ Sở Tuân cũng không có công
phu quản con trai, liền hỏi nó: “Mẹ ngươi đâu? Ở đây nhiều người lộn xộn,
ta dẫn ngươi đến chỗ mẹ.”
“Mẹ? Mẹ ở sau núi.”
Mặc Nhiên ngạc nhiên nói: “Ở sau núi làm cái gì?”
“Đi ngủ.” Tiểu gia hỏa mở to con mắt mượt mà, mềm nhũn nói, “Mẹ một
mực ngủ ở đó. Lúc mùa xuân nở hoa, cha thường đưa ta đi gặp nàng.”
Mặc Nhiên nhẹ nhàng “A” một tiếng, nhất thời không nói gì.
Trái lại tiểu gia hỏa không để ý, hình như vì tuổi còn bé, không rõ cái gọi là
sinh tử, vô cùng cao hứng loay hoay con diều trong tay, lại ngẩng đầu quan
sát Mặc Nhiên, bỗng nhiên cọ qua, giòn tan nói: “Ca ca, cám ơn huynh, ta
cho huynh… Ta có thứ này tặng cho huynh.”
Nó nói, liền mò trong túi áo, móc móc, móc ra non nửa khối bánh ngọt bọc
lá sậy.
Những ngày qua, đám người thành Lâm An đều kêu đói, ăn không no,
không biết vật nhỏ này thế nào tiết kiệm một khối điểm tâm như vậy. Nó bẻ
bánh ngọt thành hai nửa, nửa lớn để lại, nửa nhỏ đưa cho Mặc Nhiên.
“Đại ca ca, huynh ăn… Xuỵt, đừng nói cho người khác, ta không có
nhiều.”
Mặc Nhiên vừa muốn đưa tay nhận, tiểu gia hỏa bỗng nhiên đổi chủ ý, nghĩ
nghĩ, đem lấy lại nửa nhỏ, đưa nửa lớn cho hắn.
“Ăn ngon, có đậu.”
Hành động nho nhỏ lại làm cho lòng Mặc Nhiên chua xót ấm áp một trận,
cho tới giờ hắn đã quen bị người khác đối đãi hắn tệ, không biết nên đáp trả
thế nào mới tốt. Hắn đưa tay nhận bánh ngọt, lúng ta lúng túng nói cám ơn.
Tiểu gia hỏa vì vậy mà lộ ra thật cao hứng, ngửa mặt cười sáng sủa, lông
mi đen như mực cong lên ôn lương.
Mặc Nhiên nhận bánh ngọt, nhịn ăn, đi hái một chiếc lá đồng bên cạnh, gói
bánh ngọt kỹ lưỡng, để trong vạt áo. Quay lại nói vài lời với tiểu gia hỏa,