“Ngươi lợi hại thì lợi hại, nhưng…”
Sở Vãn Ninh nói: “Ta biết rõ các cách sử dụng binh khí, còn có thể ở bên
dạy ngươi.”
“Nhưng…”
Sở Vãn Ninh giương mắt: “Ngươi tin ta lần này đi.”
“…”
“Sư huynh.”
Sở Vãn Ninh nguyên ý muốn tăng ngữ khí khẩn thiết, nào đoán được tiếng
nói hài đồng giòn tan, rất nhu mềm đáng yêu, phảng phất như làm nũng, Sở
Vãn Ninh nghe được cũng có chút bị kinh hoảng.
Mặc Nhiên nghe cũng sững sờ, lập tức xoắn xuýt vò đầu ” a a a” , chôn mặt
trong bàn tay nửa ngày, mới nói: “Đây, chủ yếu ta sợ…ngươi…”
Sống hai đời, lần đầu tiên bị một tiểu gia hỏa gọi mềm nhũn như vậy, khiến
Mặc Nhiên thật cảm thấy người này và hắn đồng khí liên chi, thân như
huynh đệ.
Mặc tiên quân hận một người, thì sẽ hận tận xương, người có thể quý trọng
lại cực kỳ mềm lòng, bởi vậy vò đầu nửa ngày, lại ngồi xổm giương mắt
nhìn Sở Vãn Ninh, vành tai yên lặng đỏ lên.
Nếu có đệ đệ thì tốt rồi, cũng sẽ không cô độc như vậy.
Sở Vãn Ninh thấy phản ứng của Mặc Nhiên, do dự một hồi, lại thử thăm dò
nhỏ giọng nói: “Sư ca.”
Sư ca không giống sư huynh, mà càng thân thiết hơn.
Mặc Nhiên đỡ trán, cảm thấy mình có chút gánh không nổi: “…”
Sở Vãn Ninh ý vị thâm trường nhìn hắn một cái, hiểu rõ nhược điểm của
người này ở tâm, dù sao hiện tại y thân hình trẻ con, Mặc Nhiên không biết
bản tôn y là ai, cũng không ngại mất mặt, thế là lại mở miệng nhu nhu gọi:
“Ca.”
“…………”
“Ca ca.”
“………………”
“Mặc Nhiên ca ca.”