HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 568

Nói đến đây, ánh mắt Mặc Nhiên hơi tối, đầu ngón tay quấn một sợi tóc đen
của Sở Vãn Ninh, yếu ớt thở dài.
“Ngươi không biết y, có chuyện, luôn luôn quở trách ta… Y cực kỳ không
thích ta.”
Tiếc rằng Sở Vãn Ninh ngủ thiếp đi, câu nói kiếp này giống kiếp trước,
giống gút mắc bọn họ hiểu lầm mấy chục năm, nhẹ nhàng rơi rụng trong
đêm, không ai trả lời.
Mặc Nhiên đợi mì nguội một chút, không đến mức bỏng miệng, liền kêu Sở
Vãn Ninh dậy.
“Sư đệ, ăn cơm thôi.”
Sở Vãn Ninh che miệng ngáp một cái, mắt buồn ngủ mông lung ngây ngẩn
một hồi.
“A, ăn cơm…”
Mặc Nhiên bưng mì tới, hắn thích nấu cơm, lại không thích rửa chén, vì ít
rửa dụng cụ, hắn dứt khoát ném toàn bộ mì và thịt mới xào vào trong nồi.
Sở Vãn Ninh đối việc ăn cơm hào phóng không câu nệ tiểu tiết như vậy
cảm thấy giật mình, có chút mở to hai mắt, không thể tin nhìn một nồi mì
lớn: “Đây. . .làm sao ăn?”
“Cùng ăn nha.” Mặc Nhiên đưa một đôi đũa cho y, mình thì chắp tay trước
ngực, cười nói, “Thi xem ai vớt được nhanh hơn, lập tức bắt đầu! Ai có thể
ăn nhiều mì đây? Để chúng ta rửa mắt đợi xem.”
“…”
Mặc Nhiên nhắc xong, nheo mắt lại cười đến vui vẻ hơn. Sở Vãn Ninh nhìn
chằm chằm hắn chốc lát, nói: “Ngươi giống như chỉ cần có ăn, sẽ cực
kỳ…”
“Cực kỳ cao hứng đúng không?”
“Ừm.”
“Ha ha, dân dĩ thực vi thiên (dân lấy cái ăn làm trọng) mà.”
Mặc Nhiên nói, cũng không khách khí, đũa mò sợi mì lớn, quai hàm hút
thẳng vào cổ: “Tệ thì hơi tệ chút, nhưng hương vị còn thoải mái không sai
lắm.”
“…” Sắc mặc Sở Vãn Ninh nhìn không tốt, “Ăn cơm, đừng hút.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.