HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 567

“… Ha ha ha, ngươi làm khó ta thế, lấy đâu ra xương sườn?”
“Vậy thì tùy, sao cũng được.”
Mặc Nhiên ngồi xếp bằng trên mặt đất, tay bám lấy đầu gối, phồng má,
nghĩ một hồi nói: “Nguyên liệu ở đây cũng không nhiều, ta làm cho ngươi
bát mì thịt băm nha?”
“Mì thịt băm?”
“Thích không?”
“Cũng được, cay không?”
Mặc Nhiên cười cười: “Ngươi xem, trong những thứ người chim đưa, nửa
quả ớt cũng không thấy.”
Như đã thương lượng xong ăn cái gì, Mặc Nhiên liền động thủ bắt đầu nhào
bột mì. Sở Vãn Ninh vóc dáng thấp, khí lực cũng không đủ, y lười làm bộ
làm tịch đi giúp đỡ, chỉ nằm sấp trên giường, lười biếng nhìn Mặc Nhiên
nhào bột mì mềm trắng, ánh mắt dần dần ôn nhu.
Đột nhiên cảm thấy như vậy cũng rất tốt, Mặc Nhiên không biết y là ai, y
có thể ở mãi bên cạnh Mặc Nhiên, lúc nấu cơm, sẽ hỏi y một câu muốn ăn
gì, thật sự rất tốt.
Thậm chí có chút bất an, cảm thấy mình chiếm được quá nhiều, giống như
là trộm được trên người một đứa nhóc tên “Hạ Tư Nghịch”.
Mặc Nhiên nấu mì xong, rắc thịt vụn xào lên trên. Vũ Dân cho gia vị ít đến
đáng thương, hắn thực không biết màu sắc hương vị có đủ không, nhưng mì
sợi rất gân đạo, cứng mềm cũng vừa vặn. Thịt ba chỉ cắt ra một tầng mỡ,
thừa dịp nóng hổi đặt bên trên, trộn đều cũng rất thơm.
“Sư đệ, ăn…” Hắn vừa nhấc mắt, nhìn thấy Sở Vãn Ninh đã ngủ, vẫn tư thế
nằm sấp, đầu gối ở khuỷu tay, nghiêng mặt, lông mi rất dài, vẻ mặt an
tường.
“Cơm thôi…” Hắn lầm bầm nói hết đoạn sau, sau đó đi đến bên giường, sờ
lên tóc như mực của Sở Vãn Ninh.
“Nhìn như vậy, ngươi thật sự rất giống sư tôn. Không biết ngươi và sư tôn,
cùng Sở gia Lâm An có nguồn gốc gì, cũng không biết tột cùng là ai muốn
hại chúng ta, ầy… Càng không biết sư tôn giờ đang làm gì, biết nơi này xảy
ra chuyện, có phải sẽ không phân rõ xanh đỏ trắng đen trách tội ta không.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.