Sở Vãn Ninh thấy Mặc Nhiên ngẩng đầu, vành tai liền đỏ lên, quay đầu khụ
vài tiếng, nói: “Ta nói ngươi đối đãi Ngọc Hành trưởng lão tốt, y chưa hẳn
là không biết.”
“A, này, kỳ thật cũng không sao. Dù sao ta đều quen rồi, mặc dù có lúc
cũng vọng tưởng người có thể giống sư phụ nhà khác, nói với ta mấy lời,
hoặc thỉnh thoảng có thể giống như ta biết người thích ăn cái gì, biết ta
thích cái gì là được rồi. Nhưng cũng là chuyện quá khứ. Lúc ta mới nhập
môn, thấy người đẹp, còn tưởng rằng người là người ôn nhu, bây giờ suy
nghĩ lại một chút thực sự là… Ai, lão nhân gia cao không thể chạm một
ngày trăm công ngàn việc, ta nào dám vào mắt người, ha ha, ha ha ha ha.”
Sở Vãn Ninh nghe vậy, vốn có chút tức giận, nhưng cẩn thận nghĩ lại, ngày
thường mình đối Mặc Nhiên tuy có quan tâm, nhưng xác thực toàn bày ra
một bộ tư thái xa cách, không khỏi tức giận trở thành quẫn bách, yên lặng
cúi đầu không nói. Một lát sau, từ trên giường nhảy xuống, vô thanh vô tức
đi đến bên người Mặc Nhiên.
“Làm cái gì?”
“Ngươi cũng làm cơm vài ngày, hôm nay đơn giản, đến lượt ta làm cho
ngươi ăn.”
Mặc Nhiên sững sờ, lập tức cười nói: “Sao bỗng nhiên có suy ý này? Tên
nhỏ con ngươi, làm cơm thế nào? Đến bệ bếp cũng với không tới. Huống
chi ta là sư huynh của ngươi, ngươi đã gọi ta như vậy, vài bữa cơm tính là
gì.”
Sở Vãn Ninh dời ghế tới, đứng trên ghế không nói, ngoan cường nhìn hắn.
Mặc Nhiên: “… Ngươi trừng ta làm gì?”
“Ngươi nhìn ta có với đến bệ bếp hay không.”
“…”
“Ngọc Hành trưởng lão không biết ngươi thích ăn cái gì, ta không giống y
không lương tâm như vậy.” Mặt Sở Vãn Ninh không chút thay đổi nói,
“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta nấu cơm cho ngươi.”
Bận rộn nửa ngày, Sở Vãn Ninh cũng không cho Mặc Nhiên nhúng tay, khí
thế hùng hổ ánh mắt hung ác giơ dao chặt thi thể gà mái, vẻ mặt chuyên