nhóm thành chủ Nho Phong Môn uy danh vang xa trong mắt hắn cũng chỉ
như cỏ rác.
Chỉ có mỗi Diệp Vong Tích này, chỉ có Diệp Vong Tích này, y thủ bảy tòa
thành kia, Mặc Nhiên lại công phá chậm chạp. Cho dù cuối cùng phá thành
trì, người này một thân máu bẩn quỳ trên thi cốt lởm chởm, ánh mắt cũng
thanh minh, lòng không đổi.
Lúc ấy chưởng môn Nam Cung Nho Phong Môn đã chạy trốn, rất rất nhiều
người đều dập đầu xin tha, xin Mặc Nhiên cho họ một con đường sống.
Nhưng Diệp Vong Tích lại nhíu chặt mày, nhắm mắt, biểu tình lạnh nhạt.
Mặc Nhiên vẫn nhớ rõ trước khi mình giết y, từng có lòng hỏi y một câu:
“Hàng không?”
“Không hàng.”
Mặc Nhiên cười, ngồi trên ghế vàng long phượng của tôn chủ Nho Phong
Môn, lông mi run lên, ánh mắt lướt qua đám người đen nghìn nghịt, lướt
qua đệ tử tầm thường không nói, sáu bảy thành chủ, hơn mười hộ pháp, họ
đều cúi sát đất, lạnh phát run.
Trên nền trời xám có quạ bay lượn, máu tanh đỏ như cờ bay phần phật,
Mặc Nhiên nâng tay, nói: “Giết cả đi.”
Diệp Vong Tích trước khi chết, từng nói một câu: “Bảy mươi thành Nho
Phong Môn huy hoàng, lại không có nổi một nam nhi.”
Máu tanh đầy trời.
Mặc Nhiên ôm mỹ nhân Tống Thu Đồng mới đến trong lòng, mặt giai nhân
tuyệt đại vàng như giấy, nhìn Tu La địa ngục trước mắt, thân thể mềm mại
không ngừng run lên.
“Ngoan, đừng sợ. Đừng sợ. Về sau, nàng theo bổn tọa đi.” Mặc Nhiên mơn
trớn tóc nàng, mỉm cười nói, “Đến, nói lại với ta lần nữa, nàng tên gì? Vốn
làm gì ở Nho Phong Môn này? Mới nghe một lần, chưa nhớ nổi.”
“Tiểu nữ… Tống Thu Đồng.” Nàng lo sợ không yên nói, “Vốn là… Vốn là
thị nữ môn hạ… Diệp tiên quân…”
Thị nữ môn hạ Diệp Vong Tích. Khi ấy nàng trả lời Mặc Nhiên như thế.
Nhưng Tống Thu Đồng là một Điệp Cốt Mỹ Nhân Tịch, đến tột cùng vì cơ
duyên gì tế bái gia nhập môn hạ Nho Phong Môn, lại làm sao được Diệp