HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 668

Khinh sư, hắn không hề hối hận chút nào.
Dù chỉ một chút cũng không.
Mặc Nhiên quay mặt đi chỗ khác, chậm rãi nhắm mắt.
Hắn nghĩ không thể ở đây nữa, Sở Vãn Ninh sống hay chết, cũng không
liên quan tới hắn!
Hắn xoay người muốn rời đi.
Muốn rời đi.
Lại không thể nhấc chân.
Là ta bạc ngươi.
Kí ức vẫn nhớ rõ khuôn mặt lạnh lùng dính đầy máu, cuối cùng xem ra, lại
có chút ôn nhu. Bên Côn Luân Thiên Trì, người kia nằm trong vũng máu,
chậm rãi nâng tay, đầu ngón tay khẽ đẩy trán mình, ngón tay kia lạnh lẽo,
mắt phượng lại có chút ấm áp. Nhưng Mặc Nhiên khi ấy cảm thấy, nhất
định là mình nhìn nhầm rồi.
Tử sinh không oán.
Sở Vãn Ninh nhẹ giọng nói, huyết lệ chậm rãi chảy xuống từ hốc mắt.
“Mặc Nhiên…”
Người nọ nỉ non trong giấc mộng, hai từ gọi rất nhỏ, lại làm người được
gọi cứng đờ cả người. Đợi mình hoàn hồn, Mặc Nhiên đã đứng bên mép
giường, một tay chống lên vách tường, cúi người nhìn gương mặt tái nhợt
của Sở Vãn Ninh.
Cánh môi tái nhợt mang theo thuỷ sắc, hơi khép mở, lại thêm một tiếng lọt
vào trong tai.
“Mặc Nhiên…”
Nhắm mắt, Mặc Nhiên nhíu chặt chân mày, đầu ngón tay siết trên bức
tường lạnh lẽo, như đang cố gắng ẩn nhẫn cái gì. Cuối cùng nhịn không
được, khàn khàn nói: “Sở Vãn Ninh, ngươi thật lòng sao?”
“Ngươi nói, đều là thật lòng sao…”
Ngực đau như sắp bạo liệt, nếu Sở Vãn Ninh không trọng sinh, vậy nếu
hiện tại y nói như vậy, là vì từ sâu thẳm trong y, cảm thấy mình đối xử với
hắn không tốt, áy náy trong lòng.
Là thật lòng sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.