HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 670

hôm nào. Y chậm rãi duỗi tay, dừng giữa không trung một lát, cuối cùng
chạm lên ấn đường của Mặc Nhiên.
“Là ta bạc ngươi…”
Y nói những lời này, hệt như kiếp trước, ôn nhu khó tìm.
Mặc Nhiên chỉ nghe thấy “uỳnh” một tiếng, thứ gì đó trong đầu, bỗng sụp
đổ.
Cảm xúc cuồn cuộn, đầu nóng lên, hắn rất vất vả gọi ý thức đã sụp đổ,
không kịp hỏi cái gì, hắn đã làm theo dục vọng quen đè lên người Sở Vãn
Ninh, hung hăng hôn lên đôi môi mỏng hơi hé, tay run rẩy không chịu
khống chế đi xé y phục của y. Nháy mắt, chuyện cũ như biển cả quay lại,
tựa hồ như sương tuyết dần tan xung quanh mình. Như trong chăn rèm đỏ
rực nơi Vu Sơn Điện, nến đỏ long phượng uốn quanh chiếu sáng, người này
ở dưới thân hắn tức giận giãy dụa mắng lên, thở dốc chịu nhục.
“Ngô…”
Trong ẩm ướt nóng bỏng, Sở Vãn Ninh rên nhẹ là Mặc Nhiên càng si
cuồng. Cái gì không thích, cái gì không hận, cái gì không thể chạm vào y,
tất cả đều tan thành bọt nước.
Mặc Nhiên cảm thấy mình còn chưa chết, thân thể run rẩy dưới người này,
cũng vẫn là y.
Muốn hôn y, muốn làm y, muốn hung hăng chơi y, làm người cao không thể
với này, làm người thanh lãnh cao ngạo này ở dưới thân hắn nức nở xin tha,
bị hắn làm cho đạt cao trào.
“Sở Vãn Ninh…” Hắn khàn khàn lẩm bẩm.
Khoái cảm ngập đầu lướt qua tâm hồn, đến ngón tay cũng nóng bỏng.
Một lần nữa ngậm lấy cánh môi mềm mại kia, giữa răng môi còn có vị
thuốc đắng ngắt, làm tim hắn như nổi trống, ý loạn tình mê. Đối với người
này, hắn đã quá quen thuộc. Sau khi trọng sinh vì oán hận, vẫn luôn không
muốn thân thiết với y. Nhưng lúc hôn y, chỉ có Mặc Nhiên mới biết mình
có một loại thoải mái mất hồn thực cốt, như giữa lữ nhân khát sắp chết trên
sa mạc được uống cam lộ, như giữa đêm lạnh lẽo tìm thấy một lò sưởi ấm
áp.
Vốn tưởng rằng sau khi sống lại kiếp này, sẽ cùng y đoạn tuyệt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.