HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 669

Sở Vãn Ninh chỉ nói mê, đương nhiên sẽ không đáp hắn, nhưng Mặc Nhiên
vẫn một lòng chờ đáp án.
“… …”
Nhắm mắt đợi một lúc lâu, vẫn không có động tĩnh, Mặc Nhiên than thầm
một tiếng, có chút không cam lòng chậm rãi nâng mi lên.
Lại đột nhiên không kịp chuẩn bị, đối diện với đôi mắt phượng mông lung
ẩm ướt.
Nửa nhắm nửa mở, nửa tỉnh nửa mê.
Không biết Sở Vãn Ninh mở mắt từ khi nào, nhưng nhìn vẻ mặt y có lẽ vẫn
chưa tỉnh táo, chỉ là tạm thời tỉnh giấc, đôi mắt phượng vẫn đen láy trống
rỗng, bên trong đôi mắt như chứa hàng vạn năm.
Vãn Dạ Ngọc Hành bình thường luôn nổi trận lôi đình, hiếm khi có vẻ mờ
mịt như vậy.
Bớt đi sắc bén, người nằm đó lại đẹp như vậy, mắt như sao trời, nhiễm chút
hồng nhạt mờ mịt, cứ không phòng bị như vậy mà nhìn hắn.
Trái tim đập kịch liệt, Mặc Nhiên cảm thấy cổ họng khát khô, thấp giọng
nói: “Ngươi…”
Cảnh tượng như vậy, thực sự rất giống dáng vẻ khi hoan ái cùng mình kiếp
trước, Mặc Nhiên bị suy nghĩ làm sợ đến run rẩy, nhất thời cảm thấy mình
vẫn ở Vu Sơn Điện, Sở Vãn Ninh là tù nhân của hắn, là nam sủng hắn cấm
luyến, chỉ nghĩ như vậy, đã không nhịn được miệng đắng lưỡi khô, hô hấp
dần nặng nề.
Ta không thể…
Ta không thích y.
Không thể chạm vào y nữa.
Oan nghiệt khi xưa, đều qua rồi. Kiếp này chỉ còn là sư đồ mà thôi.
Mặc Nhiên chống tay lên vách tường, cúi đầu nhìn Sở Vãn Ninh, chịu đựng
không vượt rào. Đuôi ngựa hắn buộc cao rũ xuống vai, từng lọn chảy xuôi,
cuối cùng dừng bên gối đối phương.
Sở Vãn Ninh nằm im, tóc dài toả ra, biểu tình lúc đầu chết lặng một lát sau,
đáy mắt dần phản chiếu ảnh ngược của Mặc Nhiên, Sở Vãn Ninh hơi ngẩn
ra một lúc, sau đó tựa hồ chưa thoát khỏi cơn mộng, không biết hôm nay là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.