HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 671

Lại không ngờ, chung quy vẫn không kìm được lòng, chỉ vì một câu của y
mà không giữ được mình, cứ tự tiện hôn y như vậy.
Xé nửa ngày không ra, y phục trên người Sở Vãn Ninh không mở được,
chợt có vật từ vạt áo rơi ra chạm vào Mặc Nhiên, có lẽ đầu hắn đang mơ
màng, sẽ không màng tới hậu quả mà thượng sư tôn mình cũng nên.
“Lạch cạch!”
Chạm vào ngón tay Mặc Nhiên, một món đồ toả sáng lấp lánh lăn hai vòng,
ngừng lại.
Mặc Nhiên đang cao hứng, cũng không thèm để ý chút việc này, chỉ nổi
giận đùng đùng liếc mắt nhìn vật kia một cái, tiếp tục phân cao thấp với y
phục khó nhằn trên người Sở Vãn Ninh. Không hôn không ôm còn được,
một khi hắn đè lên người này, cảm giác của kiếp trước đều quay về, chỉ nhớ
tới vòng eo thon gọn săn chắc của Sở Vãn Ninh, làm hắn kích động không
thể nào tự kiềm chế.
Nhưng bạch y trên người Sở Vãn Ninh như có pháp chú, cởi nửa ngày cũng
cởi không ra!
Mặc Nhiên thầm mắng một tiếng, hung hăng đập lên bàn, đứng dậy chuẩn
bị lấy bội đao cắt đai lưng ba vòng kia.
Lúc ngồi dậy, ánh mắt lướt qua vật rơi trên đất. Mặc Nhiên lúc đầu không
quan tâm, nhưng trong liệt hoả hỗn loạn chợt loé lên một tia tỉnh táo.
Hắn sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại nhìn đồ vật kia.
Đó là một phát quan kim sắc lan điệp lung linh rực rỡ, là lúc hắn ở chốn
đào nguyên, để dành lông vũ mua cho Hạ Tư Nghịch.
Lúc ấy hắn còn tự tay cài phát quan lên đuôi ngựa cho Hạ Tư Nghịch, dỗ
tiểu sư đệ không vui, nói: “Trẻ con nên dùng màu vàng màu đỏ nha, ngươi
xem, thật hoạt bát.”
Mặc Nhiên cầm phát quan kia lên, chỉ cảm thấy như bị hắt một chậu nước
lạnh. Sợ ngây người.
Không phải… Chuyện gì thế này?
Thứ hắn cho Hạ Tư Nghịch, sao lại ở trong túi ngực của Sở Vãn Ninh?!
Chẳng lẽ nói…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.