HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 675

phu còn nói gì không?”
Mặc Nhiên lắc đầu nói: “Không có.”
Ánh nến mờ ảo, Sở Vãn Ninh nhìn hắn cẩn thận, nói: “Vậy ngươi lúc nãy,
đập đầu xuống bàn làm gì?”
“… …” Mặc Nhiên nghẹn một lúc, dù sao cũng không nhịn được, dứt
khoát lấy ra, từ trong tay áo đem ra một cái phát quan kim điệp, nằm gọn
trong lòng bàn tay.
“Ta phát hiện cái này.”
“… …”
“Ở trên người của người.”
Phát quan toả kim quang lấp lánh, tâm Sở Vãn Ninh trầm xuống.
Quả nhiên hắn đã biết, dù sao, cũng không thể giấu được.
Khe khẽ thở dài, trầm mặc hồi lâu, hai người không nói gì. Cuối cùng Sở
Vãn Ninh nhắm mắt lại, đang muốn nói rõ sự thật, lại nghe Mặc Nhiên nhẹ
giọng lẩm bẩm nói: “Sư tôn, Hạ sư đệ… Thật sự là con người ư?”
Sở Vãn Ninh: “… …”
Mở mắt ra, máu lạnh như băng vừa ngừng lại tiếp tục chảy. Nhất thời
không nói được gì, Sở Vãn Ninh chỉ trầm mặc nhìn Mặc Vi Vũ vẻ mặt
phức tạp ngồi bên giường, ánh mắt dần tụ thành hai chữ rõ ràng: “Ngu
ngốc.”
“Đúng vậy.” Sở Vãn Ninh lạnh nhạt nâng tay, không đợi Mặc Nhiên kịp
phản ứng đã lấp phát quan kim điệp đi, “Không phải nói với ngươi từ lâu
rồi sao, còn hỏi lại làm gì.”
Mặc Nhiên che mặt nói: “Ta chỉ là… Xác định lại lần nữa…”
Tuy Sở Vãn Ninh năm lần bảy lượt nhận Hạ Tư Nghịch là huyết nhục của
y, nhưng Mặc Nhiên vẫn bán tín bán nghi, hắn chịu đựng cảm giác khó chịu
mãnh liệt, âm thầm hạ quyết tâm, chờ gặp Hạ Tư Nghịch, sẽ hỏi người kia
rõ ràng. Không để hai người dùng máu nhận thân*, hắn có chết cũng không
tin!
(Ngày xưa có kiểu nhỏ hai giọt máu vào bát nước, nếu hai giọt máu ấy
quyện vào nhau thì là người thân của mình ấy…)
Lại ngừng một lát, Sở Vãn Ninh dần hồi sức, có thể đứng dậy khỏi giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.