Mọi người đều yên lặng.
Diệp Vong Tích rũ đôi mắt, nhìn yêu lang lông trắng cao chừng ba người,
giờ lại lăn trên đất kinh ngạc nói: “Não Bạch Kim?”
Yêu lang này chính là tọa kỵ của Nam Cung Tứ, bởi vì mắt đỏ như mã não,
lông trắng như tuyết, ngón chân có một mạt vàng, cho nên tên Não Bạch
Kim.
Não Bạch Kim ở đây, Nam Cung Tứ nhất định cũng đại giá quang lâm.
Diệp Vong Tích đưa tay sờ lên lông trắng mịn của Não Bạch Kim, nhìn
quanh bốn phía.
Soạt ——
Màn trúc bị một tay vén lên, ống tay áo đỏ tươi, cổ tay áo còn thêu tơ vàng
xung quanh.
Khuôn mặt không kiên nhẫn lộ ra, Nam Cung Tứ khoanh tay, nhàn nhàn
dựa vào nhã gian, tay còn cầm một bầu rượu, hắn nhìn Diệp Vong Tích,
xùy nói: “Thú vị thật, đi chỗ nào cũng có thể đụng phải ngươi. Ngươi và ta
như vậy, nếu người khác đồn đại hai ta, ngươi bảo ta giấu mặt mũi vào chỗ
nào đây?”
Tác giả có lời muốn nói:
Sói con: Cho ngươi năm trăm, đi đi.
Cún con: Không đi.
Sói con: Cho ngươi một ngàn, đi ngay!
Cún con: Không đi!
Sói con: Cho ngươi một ngàn năm trăm! Ngươi rốt cuộc có đi hay không!
Cún con: Kiếp trước thiên hạ này đều là của bổn toạ, cái loại ma bệnh ốm
yếu như ngươi có thể câm miệng rồi!
Sói con: Ngươi dám trù ẻo ta! *!&* Ngao ô ô ô!!!!
Cún con: Thì làm sao gừ gâu gâu gâu!!
Bà chủ: A lô? Trạm tiêm phòng động vật hoang dã phải không? Trong tiệm
ta có hai con chó điên cãi nhau, đúng, một con Husky, con kia là Alaska…
… Đúng đúng đúng, con Alaska kia còn mang thêm một con Samoyed gọi