“Vật này không phải vũ khí của ta.” Sở Vãn Ninh đốt một hồi, liền dập tắt
ngọn lửa, quăng dây liễu đi, thản nhiên nói, “Thiên Vấn linh lực dồi dào,
đừng nói hỏa chú bình thường, cho dù là Tam Muội Chân Hỏa, cũng không
đốt được nó.”
Lý Vô Tâm há to miệng, rồi ngậm lại, một lát sau vẫn không cam tâm, lại
mở ra.
“Chuyện chốn đào nguyên, lão phu cũng từng nghe, nghe nói Mặc công tử
của Tử Sinh Đỉnh giết lầm Vũ Dân tiên quân…”
“Ai, ta không có giết.” Mặc Nhiên liên tục xua tay.
Tiết Chính Ung không vui, thái độ càng kiên quyết: “Chuyện ta đã giải
thích với người của tiên môn khác, không phải cháu của ta làm. Lý trang
chủ, nếu ông nhắc lại, đừng trách ta không khách khí.”
Mặc Nhiên thấy ông như vậy, cũng không biết chạm tới chuyện gì trong
lòng, đột nhiên sững sờ, nhất quán cười nhẹ nhàng trong đôi mắt hình như
có thứ gì đó tĩnh mịch chảy qua. Hắn lẩm bẩm: “Bá phụ…”
Sở Vãn Ninh nói: “Chuyện ở chốn đào nguyên, vốn có âm mưu. Nhưng
tình hình lúc đó, ta cũng không thể thay đồ nhi của ta biện bạch. Nhưng
hôm nay chư vị tìm tới cửa, muốn hỏi đến cùng. Ta cũng muốn nói rõ từ
đầu đến cuối với chư quân Bích Đàm Trang.”
Ánh nến dao động, Sở Vãn Ninh đem chuyện Kim Thành Trì, chốn đào
nguyên đơn giản kể qua một lần. Chờ y kể xong, các đệ tử của Bích Đàm
Trang đã trợn mắt há mồm, Lý Vô Tâm cũng mồ hôi ướt hết áo, nói quanh
co nửa ngày, mới nghiêm nghị nói: “Sở tông sư có ý là, bây giờ trên đời có
một người, đã gần nắm giữ ‘Trân Lung Kỳ Cục’, một trong tam đại cấm
thuật ?”
“Không sai.”
“Làm sao có khả năng! Đây chính là cấm thuật! Ngay, ngay cả đại phái đệ
nhất thiên hạ Nho Phong Môn, chưởng môn của bọn họ còn không thể có
thể được quyển trục của cấm thuật — “
Sở Vãn Ninh nói: “Lời của ta không phải giả, nhưng tin với không tin, chư
quân tự rõ ràng.”