HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 764

“Đây, ta đây!”
“Cám ơn y phục của đệ.”
“Không có gì! Dù sao ta cũng nóng!”
“Còn có.” Ánh mắt Sư Muội càng thêm ôn nhu, gần như có thể làm ấm
mùa đông dài, “A Nhiên, kỳ thật ta…”
Đoàng.
Nơi xa có pháo hoa nổ.
Mặc Nhiên không nghe rõ y nói cái gì, hoặc có lẽ lúc ấy Sư Muội cũng
không hề nói tiếp.
Đợi quanh mình yên lặng, Sư Muội đã đẩy cánh cửa tẩm cư của mình.
Mặc Nhiên gấp gáp, vội vàng gọi y: “Chờ một chút, huynh vừa mới nói cái
gì?”
Đối phương hiếm khi trêu đùa, mở to mắt nhìn: “Lời hay chỉ nói một lần.”
“Sư Muội—— “
Mà người kia hồn xiêu phách lạc, Mặc Nhiên tâm nguyện bất toại, chỉ để lộ
dung nhan thanh lệ ở rèm cửa.
Còn khiến Mặc Nhiên cả đời cũng không thể quên được nụ cười dịu dàng
đó.
“Không còn sớm, ta đi ngủ. Sáng mai dậy, nếu ta vẫn muốn nói với đệ.”
Y dừng một chút, lông mi mềm mại như cây xấu hổ rủ xuống.
“Ta sẽ nói cho đệ biết…”
Nào đoán được, thiên liệt đến cùng với bình minh.
Mặc Nhiên vẫn không chờ được câu nói kia của Sư Muội, mộng cũ mềm
mại nhất cuộc đời hắn, bị nhuộm màu đỏ tươi.
Bao nhiêu lần nửa đêm tỉnh mộng, hắn còn nhớ kỹ khuôn mặt mỉm cười
của Sư Muội nửa sau cuốn rèm cửa, đẹp như thế, ôn nhu như vậy, hắn
không biết có phải ảo giác của mình hay không, thậm chí cảm thấy được
thâm tình vô hạn.
Quãng đời còn lại của hắn một lần lại một lần thống khổ, tiếp tục kéo dài
mộng kia.
Trong mộng Sư Muội nói thích hắn, hắn tỉnh lại cười, rất vui vẻ, thậm chí
vui vẻ đến quên mất Sư Muội chết rồi, quên chuyện cũ đã qua không thể

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.