HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 789

Không khỏi có chút bực mình, nhíu mi lại: “Chuyện của ta với y, ngươi
quản nhiều thế làm gì.”
“Chuyện của ngươi với người?” Tiết Mông nói, “Trong lòng ngươi có
người ư?”
Mặc Nhiên giận quá hoá cười: “Ngươi có bệnh à Tiết Tử Minh, rảnh quá
tới đây phát điên làm cái gì. Đi thôi Sư Muội, chúng ta tới Đan Tâm Điện
tìm bá phụ với sư tôn hỏi cho rõ.” Nói xong kéo Sư Muội đi, lướt qua Tiết
Mông, muốn ra ngoài.
Tiết Mông đứng yên một lát, tựa hồ cố hết sức nhịn gì đó, nhưng phút cuối
cùng Mặc Nhiên ra cửa, cậu vẫn không thể nhịn nổi, quay đầu lại gào lên:
“Mặc Vi Vũ, trong lòng ngươi có sư tôn người không?!”
“…”
Mặc Nhiên bị cậu gào lên không khỏi phiền lòng. Hắn dừng bước chân, ánh
mắt vốn còn sáng ngời, dần dần trở nên tối lại.
Sư Muội siết chặt tay hắn, bất an mà thấp giọng nói: “Đừng để ý tới cậu ấy,
tính khí cậu ấy mấy hôm nay không tốt. Chúng ta đi thôi.”
“… Ừ.”
Nhưng tay vừa mới chạm vào rèm, còn chưa xốc lên, thanh âm Tiết Mông
lại vang lên lần nữa, trầm buồn, cứng đờ nóng rực, như ngọn lửa lao tới.
“Mặc Vi Vũ, ngươi con mẹ nó, đúng là chẳng ra gì.”
“Soạt” một tiếng, rèm hạ xuống.
Mặc Nhiên nhắm mắt lại, sau đó mở ra.
“A Nhiên…”
Sư Muội muốn giữ hắn lại, nhưng bị hắn nhẹ nhàng cản.
Hắn nghiêng mặt đi, xoay người, hai thanh niên chạc tuổi nhau, nhưng vóc
dáng Mặc Nhiên đã cao hơn không ít, dáng vẻ người này hung ác nham
hiểm lạnh như băng, thực sự khiến cho người khác sợ hãi.
Mặc Nhiên bỗng nhiên cười, nhưng mắt đen lại nặng nề, không chút ý cười.
Hắn nói: “Hay cho một câu chẳng ra gì.”
“Tiết Tử Minh, ngày thường ta chưa từng coi thường sư tôn, lúc xảy ra
thiên liệt cũng chẳng khoanh tay đứng nhìn. Địa ngục Vô Gian nứt vỡ, sức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.