HUSKY VÀ SƯ TÔN MÈO TRẮNG CỦA HẮN - Trang 787

Nghe vậy thật ra Mặc Nhiên lại sửng sốt, chút ký ức khi hôn mê vụn vặn
từng đoạn không rõ ràng hiện lên, chẳng qua lúc tỉnh lại chợt kinh hỉ, khi
đó thấy cũng không biết cái nào là giả cái nào là thật.
Hắn trầm tư nói: “Sư tôn… Hạ sư đệ…”
Nghe hắn nói vậy, thân mình Tiết Mông run lên rất nhỏ khó phát hiện, sau
đó cứng đờ nói: “Ngươi thấy rồi?”
“Gì cơ?”
“Sư tôn chính là Hạ sư đệ.”
Mặc Nhiên vốn chỉ suy đoán, giờ chợt nghe, không khỏi biến sắc: “Cái
gì!!”
Tiết Mông đột nhiên quay đầu, biểu tình như là cổ quái, như là cố hết sức
nhịn lại gì đó: “Làm sao? Ta tưởng ngươi biết rồi.”
Mặc Nhiên hoảng sợ kêu lên: “Sao ta biết được! Khi đó ta hôn mê… Mơ hồ
thấy hình như bóng dáng hai người nọ chồng lên nhau… Ta…”
Nhớ tới Hạ sư đệ năm đó bầu bạn với mình ở chốn Đào Nguyên, hai người
cùng chung giường, lại nhớ tới lúc mình ở đảo Lâm Linh khó kìm lòng, khi
dây dưa với Sở Vãn Ninh làm rơi phát khấu màu vàng từ vạt áo y ra.
Khăn tay hải đường.
Xiêm y thay đổi độ lớn theo thân hình.
Hũ canh Hạ Tư Nghịch ôm trong tay.
Y ngửa đầu gọi hắn là sư huynh, mà hắn xoa đầu y, cười nói sau này chúng
ta chính là huynh đệ, sư huynh thương ngươi.
Từng chuyện lại từng chuyện đều như khói nhẹ tụ lại trước mắt, trong chốc
lát là gương mặt quá mức lãnh đạm của Sở Vãn Ninh, trong chốc lát lại là
dáng vẻ Hạ Tư Ngịch mím môi không nói.
Hắn từng đùa cợt nói trước mặt Hạ Tư Nghịch rằng Sở Vãn Ninh không
tốt, không thích y.
Hắn cũng từng kiên nhẫn giúp Hạ Tư Nghịch buộc tóc.
Tóc mềm mại như vậy, luồn trong kẽ tay như mực.
Cẩn thận nghĩ lại, quả thực giống nhau tới thế…
Mặc Nhiên chỉ cảm thấy đầu muốn vỡ, vòng vo mấy vòng, lẩm bẩm nói:
“Sư tôn là Hạ sư đệ… Sư tôn là Hạ sư đệ… Sư tôn là…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.